Chương 8
Nơi đâu cũng thấy bầu trời
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
---
Trăng sáng sao khuya, dưới ánh trăng, cồn cát như con sóng bạc ngưng đọng. Sóng yên, gió lặng.
"Hành lí mất hết rồi." Thẩm Kính Tùng bình tĩnh nói.
Cho dù Ngọc Trần Phi nói được thì lúc này cũng không biết đáp lại gì.
Hai người vội vã chạy ra ngoài, không màng tới lương thực đồ đạc, bây giờ tất nhiên đã sớm bị chôn vùi trong biển cát, tìm đâu cũng không thấy.
Thẩm Kính Tùng thấy Ngọc Trần Phi hơi lộ ra một chút tâm trạng chán nản, quả thực vô cùng thương xót, ngẫm nghĩ một chút, vẫn không nhịn được đưa tay ra dè dặt ôm lấy hắn, như mây thưa ôm lấy trăng, dịu dàng lướt qua âm thầm.
Ngọc Trần Phi động đậy. Thẩm Kính Tùng nín thở. Sau đó hắn như một con báo bực dọc chậm rãi di chuyển trên lớp đệm bằng thịt người, đổi một tư thế dựa nằm thoải mái hơn.
Thẩm Kính Tùng mừng thầm, vui sướng khôn tả, khóe miệng cong lên, nở nụ cười tươi.
Đầu Ngọc Trần Phi gác lên hõm ngực Thẩm Kính Tùng, sức nặng chân thật như một viên định tâm hoàn, hơi thở như có như không lại khiến Thẩm Kính Tùng rạo rực trong lòng.
Đêm trên sa mạc lạnh như nước, xung quanh tĩnh mịch, một chú bò cạp dựng thẳng người rồi lại sột soạt bò đi xa.
Hai người họ im lặng dựa sát nhau một lúc, hơi ấm dần dần thấm vào nhau.
Y thấy Ngọc Trần Phi không bài xích, bèn được voi đòi tiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-kha-nhuc/3429391/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.