Chương 17
Tùng cao ngút ngàn, ông Ỷ lỗi lạc*
Dịch: Hallie / Beta: Raph
---
Sau màn phóng túng quên trời quên đất thì còn lại là một mảnh hỗn độn cần phải dọn dẹp.
Mưa xuân ở đất Bắc lạnh thấu xương. Hai người y sam đều ướt đẫm mà vẫn còn cưỡi ngựa phi nhanh, thong dong làm bạn với hồng trần. Tới khi chiều buông trở về lều trại thì cả hai người đã run cầm cập, vội vã kêu thị nô đưa nước nóng tới, lật đật tẩy đi hàn khí, tới tận lúc khô ráo lăn vào chăn lông dày cộm xong mới tỉnh hồn lại, ôm nhau thủ thỉ chuyện trò: "Con ngựa kia chính là con ngựa hoang đầu đàn mà ta nói tặng ngươi. Ngươi đã nghĩ ra đặt cho nó tên gì chưa?"
Thẩm Kính Tùng suy nghĩ một hồi lâu, trịnh trọng nói: "Tiểu Hắc."
Ngọc Trần Phi hờn dỗi nói: "Bỏ đi! Để ta đặt giúp ngươi một cái tên phù hợp. Gọi nó là Thiên Lý Uyên là được rồi!" Hắn vội vàng phủ đầu.
Thẩm Kính Tùng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ mà bao dung: "Được."
Ngọc Trần Phi lại kể sáng nay hắn bị Nhị ca tóm đi tận tình dạy bảo một phen vì nửa công nửa tư.
Về công là dặn dò hắn sau tiết Nhiên Tinh sẽ dẫn quân đến núi Xuân Thần nghênh đón xa giá của Đại quân. Sau tết vạn vật ấm lên, vương cũng nên từ phương Nam trở về trung tâm thế giới này.
"Đến lúc đó ta đi đón người ta, dẫn người theo không tiện. Có lẽ chúng ta phải tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-kha-nhuc/3429380/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.