Chương 10
Liều mạng cả đời, cốt đổi ngày vui một kiếp
Dịch: Hallie / Beta: Raph
---
Sắp đến cuối năm, kể từ lúc xe ngựa rời kinh đã hơn một tháng. Một quãng núi, một quãng sông, cuối cùng cũng đã nhìn thấy thành Ngọc Dao ở Yến châu.
Ra khỏi Ngọc Dao tức là đã thật sự đến biên ải.
Một đêm tuyết rơi đầy, gần sáng mới tan hết. Sáng sớm mùa đông trắng xóa, tiếng gió mạnh thổi qua bãi tuyết nghe hệt như sói hú, kéo mạnh như muốn nhổ tận gốc lều bạt.
Trong lều lại yên tĩnh như biển sâu không gợn sóng, người vẫn ôn hòa say ngủ, tiếng thở chậm rãi đan vào nhau.
Thẩm Kính Tùng nhắm mắt nằm im. Y đoán đã đến giờ Tị, nhưng cái người đang ôm chặt mình không buông vẫn còn ngủ nướng. Rõ ràng đã hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn như thiếu niên cả ngày không ngủ đủ, xem bộ lại phải đến giờ cơm mới chịu ngồi dậy.
Giờ giấc khác nhau phiền thật...
Mười mấy năm nay Thẩm Kính Tùng đã quen thức dậy lúc trời còn tối mò để luyện công và xử lí quân vụ phức tạp, dù ở trong thiên lao tối tăm không thấy ánh sáng thì đồng hồ sinh học vẫn chuẩn như gà gáy.
Một tháng qua bị Ngọc Trần Phi lôi kéo làm chuyện kia thâu đêm suốt sáng, sau đó cũng chẳng mấy khi ngủ nướng, đa số vẫn là trời chưa sáng đã mở to mắt, giống như một người trung niên khổ sở bị cuộc đời đưa đẩy thành thói quen.
Có điều cũng không phải Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-kha-nhuc/3429373/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.