Edit: Mr.Downer
Nghe nói trí nhớ của cá thật ngắn ngủi.
Nếu như em là một chú cá,
Em không muốn bơi trong nơi bao la, cũng không cần biển rộng tự do,
Chỉ muốn một bể nước nhỏ bảo vệ, mỗi ngày ngắm nhìn cùng một phong cảnh,
Quên sẽ nhìn, thấy sẽ nhớ,
Lặp đi lặp lại,
Mãi đến tận trong sinh mệnh đều là khung cảnh kia.
Chung Khởi lang thang khắp nơi, những nơi cậu đi qua đều âm u chật chội.
Một lần duy nhất rời nhà, cậu một mình đi trên con đường xa, xa tới như lạc đường.
Cậu vừa lạnh vừa đói, chính mình cũng không biết bản thân có thể đi tới đâu.
Mãi đến khi gặp một người.
Đó là lần đầu tiên cậu và An Vũ gặp mặt.
Cậu chưa từng gặp một người quần áo chỉnh tề đến vậy.
Như một khung cảnh thật đẹp bên trong mùa đông khô mục.
Chung Khởi ít học, tuổi cũng không lớn. Mới bắt đầu, trừ một chút chuyện vặt vãnh, cậu dường như không biết những chuyện khác.
Nhưng cậu trời sinh lạc quan, cũng vô cùng đồng ý đi học.
Sau khi An Vũ mang cậu tới Khải Duệ, vì cuộc sống đã qua của cậu mà vạch rõ một đường ranh giới. Không chỉ cho cậu một người đại diện tốt nhất, trả cho cậu đãi ngộ mà người mới bình thường không dám nghĩ tới.
Vào lúc ấy, Chung Khởi chưa có chút danh khí nào, cũng không tao nhã đoan chính như hiện tại. Lúc cậu hơn mười mấy tuổi, thân thể rất gầy, tựa như có thể dễ dàng thổi bay bằng một hơi. Ánh mắt sáng sủa pha chút sợ hãi, giống như vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-han-nhat-thuong/144892/chuong-6.html