Nam Nhứ vẫn mặc bộ quần áo trên buổi tiệc rượu, cô không thể không nhặt áo khoác của Tề Kiêu lên khoác lên người, che đi những dấu hôn kia.
Lận Văn Tu mời cô đi ăn cơm, suốt dọc đường cô luôn suy nghĩ xem nên ứng đối thế nào, nhưng lúc này tình cảnh nguy hiểm đang rình rập khắp nơi, ngoài Tề Kiêu không có ai đáng để cô tin tưởng.
Cô chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.*
*“Dĩ bất biến ứng vạn biến” có thể tạm hiểu là “lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự)
Trong nhà hàng vô cùng lớn trên lầu, chỉ có Lận Văn Tu và mấy tên đàn em của anh ta, cô sải bước đi vào trong, đáy lòng ảm đạm, Lận Văn Tu quả thực cẩn trọng, đến nhân viên phục vụ cũng do đàn em thay thế.
Lận Văn Thu ngồi trước bàn ăn, thấy cô đi đến, anh ta hướng về vị trí ở đối diện làm một tư thế mời.
Đàn em của anh ta giúp cô kéo ghế ra, Nam Nhứ nói cảm ơn, sau khi ngồi xuống cô sửa lại áo khoác che kín nơi cần che lại.
“Cảm ơn Nam tiểu thư đến đây.” Lận Văn Tu nói, đàn em của anh ta tiến lên trước, giúp bọn họ rót rượu đã ủ xong vào ly.
Nam Nhứ khẽ mỉm cười, “Cảm ơn Lận tiên sinh mới đúng, chuyện ngày hôm đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngài không cần đặt ở trong lòng.”
Lận Văn Tu cầm ly rượu lên, tỏ ý với cô, cô bưng ly lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-da/2641306/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.