Ngày hôm sau, Tề Kiêu gặp Miêu Luân ở ngoài như đã hẹn, Miêu Luân dẫn theo đàn em, hai chiếc xe, Tề Kiêu cũng có hai chiếc xe đi theo phía sau anh.
Anh ngồi ở ghế sau, có ánh mắt theo dõi anh chặt chẽ, A Cát hẳn đã đuổi theo anh, anh phái người theo dõi Miêu Luân cẩn thận, không có chút gió thổi cỏ lay nào, như vậy anh ta liền hiểu rõ suy nghĩ của Lận Văn Tu, lợi dụng anh để tìm được kẻ đứng sau Miêu Luân, đây là con đường ngắn gọn nhất.
Muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi à, Lận Văn Tu nghĩ hay lắm. Khóe miệng Tề Kiêu mỉm cười, không mặn không nhạt, duỗi chân dài, tư thế nhàn nhã nghe âm nhạc đang phát trong xe. Tang Kiệt đi theo phía sau anh đã quen với việc mở cho anh nghe một số bài hát Trung Quốc, anh vẫn thích phong cách âm nhạc như vậy, lắng nghe ngôn ngữ và giai điệu quen thuộc, giống như những năm đó, khoảng thời gian thoải mái của anh khi ở nhà.
Nhiều năm qua, anh gần như quên đi mọi thứ về cuộc sống ban đầu của mình, anh không thể gặp mặt ba mẹ mình, gọi điện thoại cũng không dám, đôi khi ban đêm không thể ngủ, nghĩ về ngày anh nói rằng anh đã bị quân đội sa thải, nỗi buồn của mẹ và sự thất vọng của ba mình lại hiện về trong anh. Anh đã cố tình làm ba mẹ thấy phiền, cãi nhau một trận rồi bỏ nhà đi, và lần đi này, là năm năm.
Trong mắt ba mẹ anh, anh là một người đào ngũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-da/2641055/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.