Ý tứ của ông Liêu trong điện thoại rất rõ ràng, bảo Tề Kiêu đi theo bảo vệ mà không ra mặt bàn bạc.
Sắp xếp như thế này hợp tình hợp lý, cho dù không có lý do thì ông Liêu đã lên tiếng, Tề Kiêu cũng không thể chối từ.
Nam Nhứ nghe thế, thấp thoáng cảm thấy tình hình không ổn, không nói được chỗ nào không ổn, chính là cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, “Ông ta sinh ra nghi ngờ với anh rồi à?”
Tề Kiêu bỏ điện thoại vào túi quần, cầm áo khoác lên, “Anh đi xem thử tình hình bên đó.”
“Chú ý an toàn.” Cô nói.
“Đừng lo lắng, mấy ngày nay em cứ ở trong khách sạn đi, đừng di đâu cả.” Anh đỡ mặt cô lên, hôn một cái lên môi cô, “Đợi anh quay lại.”
Nam Nhứ nhìn thân ảnh rời đi của Tề Kiêu, đáy lòng lo lắng bất an.
Tề Kiêu dẫn theo Tang Kiệt nhanh chóng chạy đến sân nhà của ông Liêu, ông Liêu tựa như đang đợi anh, thấy anh đến, thì nói: “Xuất phát.”
Suốt dọc đường ông Liêu vô cùng ít nói, Tề Kiêu ngồi ở vị trí bên cạnh ông ta, cũng không nói gì, trong khoang xe ngập tràn tiếp hít thở trầm thấp, cả đoàn mấy chiếc xe, hiên ngang hùng vĩ xuất phát.
Trong lòng Tề Kiêu đang suy đoán tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì.
Ông Liêu bảo anh đến là chuyện hợp lý, nhưng anh lại cảm nhận được không đơn giản như thế, ông Liêu là một người vô cùng thông minh nhanh trí, chuyện phát sinh trong cả năm nay, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-da/2641028/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.