Hư ảo nhưng lại chân thật đến thế, nhiệt độ của cái ôm nóng rực này chui vào trái tim lạnh lẽo của cô, Nam Nhứ ôm chặt người ở trước mắt, “Đừng đi mà, anh đừng rời khỏi em mà, đừng chết mà…”
“Anh xin lỗi, xin lỗi Nam Nam, Nam Nam anh quay lại rồi.”
7 năm trước, Trần Trạm Bắc lấy tên Tề Kiêu, làm nội gián tại Tam Giác Vàng, Tề Kiêu chết được một năm, anh cuối cùng cũng có thể quay trở lại thân phận ban đầu, dùng thân phận Trần Trạm Bắc quay về lại bên cạnh cô.
Đôi mắt Nam Nhứ mông lung mờ mịt, bàn tay sờ lên sườn mặt cương nghị của anh, đầu ngón tay lướt qua mi mắt của anh, quét qua sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, nước mắt không ngừng trào ra. Cô rụt tay về rồi hung hăng cắn lên tay của bản thân.
“Nam Nam.”
Trần Trạm Bắc chụp lấy tay của cô, ngăn cản cô làm tổn thương chính mình.
Nước mắt nương theo gió lạnh điên cuồng trào ra, Nam Nhứ cười rồi, “Đau, đau thật này, là sự thật, quay lại rồi, cuối cùng cũng quay lại rồi.”
Cô lầm bầm hết câu này đến câu khác, tựa như đang nói với người ở trước mặt, lại tựa như đang trần thuật với bản thân. Tề Kiêu của cô quay lại rồi, không, anh là Trần Trạm Bắc, cuối cùng cũng quay về lại thân phận ban đầu, anh quay lại rồi.
Anh đỡ hai má cô ngẩng lên, bụng ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt cô, “Quay lại rồi, thật sự quay lại rồi.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-da/2641001/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.