Nhìn thấy người bên cạnh toàn bộ đều gục xuống, Bạc Lạp biết bản thân mình vận mệnh đã tận, bị bắt cửu tử nhất sinh, không chết nhưng ngồi tù cả đời cũng chẳng có gì khác nhau.
Sự ngang tàn hung độc của Tề Kiêu ông ta sớm đã nghe qua, lúc này tận mắt chứng kiến, triệt để hiểu ra tại sao bao nhiêu năm qua, các đại thế lực tranh đấu không ngừng, nhưng lại không có ai dám khiêu khích anh, đó là tự tìm đường chết.
Bạc Lạp nhân lúc loạn bỏ chạy, khóe môi Trần Trạm Bắc ngậm một tia cười lạnh lẽo, tay anh cọ lên áo chùi hết đi những vết máu dính trên tay, mà người bên cạnh đã đuổi theo, Bạc Lạp bị người quật ngã, ông ta nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy khẩu súng ở dưới đất xoay đầu nổ súng.
Đội viên phòng chống ma túy lách mình tránh đi, súng của ông ta lại lần nữa nhắm vào Trần Trạm Bắc bắn đến, Trần Trạm Bắc nấp ở phía sau gốc cây, lúc này từ phía xa xa có viên đạn bắn đến, Bạc Lạp lảo đảo ngã gục xuống đất.
Trần Trạm Bắc tiến lên trước, mắt nhìn chằm chằm người dưới đất, “Giữ lại cái mạng không tốt sao?”
Trong miệng Bạc Lạp trào ra ngụm máu, dáng vẻ toét miệng cười giễu thập phần dọa người, “Rơi vào tay mày, còn có mạng sao? Cậu Kiêu, hóa ra hết thảy mọi việc, đều là mày……”
“Hàng ở trong tay ông từ đâu mà ra?” Trần Trạm Bắc không nghe ông ta nói nhảm, Bạc Lạp gần như cắt đứt hết liên lạc với thế lực ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/si-da/2640970/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.