Chương trước
Chương sau
Ánh mắt nhìn về phía đối diện, Lưu Hoài Khang đang chạm ly với một người đàn ông trung niên.
Nghe âm thanh, ánh mắt của anh dời qua, Khiết Ninh muốn cũng đã không kịp rồi.
Cô vẫn đang đứng ở chỗ cũ, sau khi người đàn ông bên cạnh nhìn cô, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, sau đó ngoắc tay với cô: “Cô là người mà tổng giám đốc Tưởng đã sắp xếp sao, còn không nhanh qua đây rót rượu.”
Lưu Hoài Khang lặng lẽ thu tầm mắt lại, giống như không quen biết cô.
Khiết Ninh mỉm cười, nhận lấy rượu trong khay của nhân viên phục vụ, nhanh chóng bước qua đó.
“Rót cho tổng giám đốc Lục trước đi.”
Khiết Ninh kiên trì đi đến bên cạnh Lưu Hoài Khang, cúi thấp đầu rót rượu cho anh.
“Tổng giám đốc Lưu, tôi thấy cô gái này lớn lên cũng không tệ, có hứng thú không?” Người đàn ông trung niên ra ám hiệu.
Lưu Hoài Khang lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Người đàn ông lập tức im lặng, biết có lẽ là mình nói sai, dù sao những người xung quanh đều biết Lưu Hoài Khang giữ mình trong sạch, dường như không có chuyện xấu gì, mà rất yêu chiều vị thiên kim nhà họ Cố.
“Cô đi qua bên đây.” Đáy mắt người đàn ông xuất hiện một tia u ám.
Tấm lưng Khiết Ninh cứng đờ, lén lút liếc nhìn Lưu Hoài Khang một cái, thật sự bước qua.
Ánh mắt của người đàn ông di chuyển trên người cô, tay vươn ra muốn ôm cô.
Khiết Ninh đang muốn né, lúc này cánh tay bỗng nhiên bị người đằng sau kéo một cái, cô lùi về phía sau, cả người đều ngã vào trong ngực của Lưu Hoài Khang.
“Đi đâu?” Nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống, giọng nói của anh lạnh lẽo.
Cô còn dám tìm người đàn ông khác trước mặt của anh, quả thật chính là đang khiêu chiến sức chịu đựng của anh.
“Chẳng lẽ anh không biết hả?” Khiết Ninh nhỏ giọng hỏi ngược lại, lườm Lưu Hoài Khang một cái, muốn đứng lên.
Lúc nãy người đàn ông ngồi bên cạnh cũng ra hiệu cho anh rồi, anh còn không hiểu à, bây giờ còn hỏi ngược lại cô.
Lưu Hoài Khang ôm cô càng chặt hơn, đang muốn cảnh cáo cô, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Cô cũng dám đùa giỡn với tôi.” Anh Phát cắt rau trừng mắt về phía Khiết Ninh: “Tôi còn nói sao tìm hết khắp nơi mà không thấy cô, còn dám chạy thoát khỏi tôi để đi tìm người đàn ông khác, xem xem tôi có chơi chết cô không.”
Má ơi, chuyện gì vậy chứ, tên anh Phát này mới là diễn viên đoạt giải Oscar, tốt lắm.
Khiết Ninh có muốn động cũng động không được.
Anh Phát nhìn sang bên đây, anh ta hận không thể giết chết cô, khí thế bừng bừng mà bước qua, sau lưng còn có mấy tên đàn em đi theo.
Khiết Ninh hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến có Lưu Hoài Khang ở bên cạnh, trong lòng lại bình tĩnh hơn chút, trên mặt ngược lại còn treo nụ cười, cô thuận thế ôm cánh tay của anh, cả người đều dán lên người anh, làm nũng nói: “Tổng giám đốc Lục, em là người của anh, anh phải bảo vệ cho em đó.”
“Con đàn bà lẳng lơ.” Anh Phát đã đi đến trước mặt, đưa tay qua muốn bắt lấy cánh tay của cô.
Lưu Hoài Khang đột nhiên đứng dậy, đặt Khiết Ninh lên ghế sofa, đá một cước rất tàn nhẫn, trực tiếp đá tên anh Phát kia quỳ xuống đất.
Người đàn ông trung niên bên cạnh nhìn thấy tình huống không ổn, lập tức thông báo cho nhân viên của quán bar.
Đầu gối của tên anh Phát nện xuống mặt đất, hắn ta đã bao giờ chịu qua một cú này, lập tức móc ra một cây dao giắt ở bên hông: “Dám ra tay với tao, mày chán sống rồi.”
“Anh em, lên đi.” Mấy tên đàn em kia đều móc vũ khí ra, xông về phía Lưu Hoài Khang.
Vũ khí sáng loáng, dọa đến Khiết Ninh níu chặt ống tay áo của Lưu Hoài Khang.
Trời ơi, làm sao chạy thoát đây! Có bị chém chết không đây, rốt cuộc là cô chọc phải ai đây chứ.
Vậy mà vẻ mặt của Lưu Hoài Khang cũng không hề thay đổi gì, vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ.
Chỉ cần có một tên đến gần, anh liền thẳng tay quật ngã tên đó.
“Cô né qua một bên đi.” Anh lạnh lùng mở miệng.
Khiết Ninh vội vàng buông anh ra, trốn đằng sau sofa, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lưu Hoài Khang.
Từ đó tới giờ cô không biết, hóa ra thân thủ của anh lại tốt như vậy.
Anh Phát không ngờ đụng phải một nhân vật khó đối phó như vậy, ánh mắt càng hung ác hơn, liếc về phía Khiết Ninh đang trốn trong góc sofa, lén công kích về chỗ đó.
Lưu Hoài Khang phát giác ra được, lớn tiếng hét: “Chạy.”
Sắc mặt của Khiết Ninh thay đổi, co chân chạy sang hướng bên kia của ghế sofa.
Nhưng đối diện lại có một tên khác đang chạy đến chặn đường của cô.
Cái khó ló cái khôn, Khiết Ninh nhớ đến trong túi của mình có một lọ nước hoa xách tay, nếu như xịt vào trong mắt thì rất cay, vì trước kia cô không cẩn thận đã trúng phải.
Cô lập tức lấy ra, thừa dịp bên kia không chú ý, nhắm mắt xịt loạn xạ về phía hắn ta.
“A!” Một tiếng hét đau đớn vang lên cùng với âm thanh vũ khí rơi xuống.
Khiết Ninh giơ chân đạp một cái vào hông của tên kia, lại là một tiếng kêu đau nữa.
Cô lập tức chạy về phía cổng.
“Đừng để nó chạy thoát.” Anh Phát gầm thét ở phía sau.
Khiết Ninh càng chạy càng nhanh, nhưng hơi lo lắng quay đầu lại nhìn Lưu Hoài Khang, vừa mới bắt gặp Lưu Hoài Khang bị người khác ôm lấy ở phía sau, tên khác còn cầm vũ khí gõ vào đầu của anh.
“Lưu Hoài Khang.” Hai mắt cô trừng lớn, phản ứng theo bản năng mà dừng lại, chạy ngược về.
Mắt thấy con dao kia cách rất gần đầu của anh, Lưu Hoài Khang vẫn còn chưa thoát được người đang ôm anh.
Nếu không phải là cô dẫn bọn hắn đến đây, Lưu Hoài Khang cũng sẽ không đối đầu với những người này, nếu như anh xảy ra chuyện, cô nên làm cái gì đây.
Tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn anh bị thương được.
“Anh Phát, tôi đi với anh.” Cô hét một tiếng thật lớn với tên anh Phát, muốn bình yên vô sự, bây giờ cũng chỉ có cách này.
Quả nhiên những tên kia đều vận động tác lại, đều quay đầu lại nhìn anh Phát.
“Hừ, tôi không cần cô cứu.” Ánh mắt sắc bén của anh bắn về phía Khiết Ninh, anh xoay người, hất tên đằng sau qua bên cạnh, trực tiếp thoát khỏi hắn ta.
“Dừng tay, chẳng lẽ các người không biết cậu ấy là ai hả.” Ông chú trung niên sợ hãi trốn ở một bên cuối cùng cũng nói một câu.
“Ông đây còn quan tâm nó là ai à.” Anh Phát quơ quơ con dao trong tay, hung dữ trừng mắt nhìn về phía Lưu Hoài Khang.
Trong ánh mắt Lưu Hoài Khang không hề có sự sợ hãi, anh đứng cách hắn ta không xa, lạnh lùng đối diện với hắn ta.
“Lưu Hoài Khang, tôi đến giúp anh.” Khiết Ninh thấy những người kia muốn bao vây cô, cởi giày cao gót trực tiếp nền trên mắt của tên Phát.
Kết quả tên anh Phát nhảy sang bên cạnh, giày cao gót trực tiếp đập trúng mặt của Lưu Hoài Khang.
Xung quanh phát ra tiếng cười nhạo.
Sắc mặt Lưu Hoài Khang càng đen hơn, trên mặt còn in rõ ràng dấu vết của gót giày.
Khiết Ninh xấu hổ dời tầm mắt: “Không phải là tôi cố ý đâu.”
Anh Phát lại giơ con dao lên nữa.
Khiết Ninh lại la lên: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát rất nhanh sẽ đến đây.”
Vẽ mặt hắn ta khinh thường: “Coi như ông trời có xuống đây, hôm nay tao cũng phải trị tên ẻo lả này, còn dám lén phén với người phụ nữ của tao.”
Hắn ta diễn kịch diễn đến nghiện.
Khiết Ninh không khỏi thầm mắng to trong lòng, sốt ruột nhìn về phía Lưu Hoài Khang.
Trên mặt Lưu Hoài Khang vẫn không có nét hốt hoảng nào, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào hắn ta, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh: “Người phụ nữ của mày?”
Hắn ta lại phách lối trả lời: “Cô ta chính là người đàn bà của ông đây.”
“A!” Hắn ta còn chưa dứt lời đã kêu đau một tiếng, hắn ta còn không thấy rõ động tác của Lưu Hoài Khang, vậy mà anh đã đến trước mặt hắn ta, trực tiếp đá bay hắn ta: “Nói lại lần nữa xem?”
Cả người Khiết Ninh đều ngây ngốc, nhìn chằm chằm Lưu Hoài Khang giống như nhìn quái vật, sao vừa rồi anh có thể làm được, uổng công cho cô còn lo lắng anh gặp nguy hiểm.
“Còn đứng ngây đó làm gì, bọn bây còn không lên hết cho ông đây. Tao không tin nhiều người như vậy, còn không đánh được một tên như hắn ta.”
“Thằng ngu, mày dừng tay lại cho tao.” Cửa phòng vang lên một tiếng ầm, bị người khác đá văng ra.
Một tên tóc vàng chửi rủa bằng tiếng địa phương, gầm thét về phía anh Phát.
“Đại ca, sao anh lại đến đây?” Anh Phát nhẹ nhàng buông tay, dao trực tiếp rớt xuống đất, mấy tên đàn em xung quanh cũng lập tức ném vũ khí theo, trốn đến một bên, giống như là chuột thấy mèo vậy.
“Hừ, tao còn không tới thì quán rượu này của tao đều bị tụi bay quậy cho tung trời.” Gương mặt của hắn ta tái xanh đi qua, nện một tay vào bụng của tên anh Phát, hắn ta đau đến ngã quỵ xuống đất.
“Kéo nó ra ngoài đi.” Sau đó hắn ta lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười nhận lỗi với Lưu Hoài Khang: “Tổng giám đốc Lục, thằng em nhỏ không hiểu chuyện, đều là lỗi của tôi đã không giáo dục tốt, ngài tuyệt đối không nên để trong lòng, tôi trở về nhất định sẽ dạy dỗ nó thật nghiêm, lột da của nó cũng không thành vấn đề.”
Một khắc trước còn hùng hổ la mắng, xoay người một cái liền đột nhiên thay đổi, ngay cả Khiết Ninh cũng không kịp phản ứng.
Lưu Hoài Khang sửa sang lại cổ áo, hờ hững nhìn về phía tên tóc vàng, vẫn chưa mở miệng.
Khiết Ninh Lấy lại tinh thần, lập tức lên tiếng châm chọc: “Ôi chao ông anh đây, xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần tới cảnh sát làm gì, chuyện này không có khả năng bỏ qua như vậy đâu.”
Tên tóc vàng khinh miệt quét mắt nhìn cô một chút: “Tổng giám đốc Lục, ngài xem xem thế nào?”
Lưu Hoài Khang trực tiếp đi lướt qua hắn ta: “Cô ấy quyết định.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.