Chương trước
Chương sau
Bàn tay của Lưu Hoài Khang vươn qua bàn ăn và chặn lấy tay của Khiết Ninh đang ngồi bên góc chéo của mình, cái động tác ngăn cô uống rượu kia thật sự là có chút thân mật rồi a, nhưng vì thân phận của Lưu Hoài Khang nên không có ai dám lên tiếng nói gì cả.
“Khiết Ninh uống hơi nhiều rồi, nên ly rượu này để tôi uống thay cô ấy.”
Thẩm Vân Khai đột nhiên vươn tay ra.
“Không cần đâu.”
Lưu Hoài Khang đưa mắt nhìn Thẩm Vân Khai một cái, tay anh đang nắm lấy cổ tay cô vẫn không hề có chút động đậy nào cả, anh chỉ giương ánh mắt lạnh lẽo ngăn chặn Thẩm Vân Khai không được lấy rượu từ tay cô mà thôi.
Ly rượu trong tay Khiết Ninh cuối cùng cũng được đặt xuống bàn, sau đó không còn ai dám khuyên cô uống rượu nữa.
Đêm khuya, đám người trong đoàn quay phim đang dần dần giải tán trước cửa của nhà hàng Nhật Bản.
Còn lại Khiết Ninh và Lưu Hoài Khang đi ở đằng sau cùng. Thẩm Vân Khai đưa mắt nhìn hai người họ một cái rồi thử thăm dò hỏi: “Khiết Ninh uống không ít nên phải có người đưa cô ấy về mới được.”
Lưu Hoài Khang lạnh lùng nhìn anh: “Sao? Anh định đưa cô ấy về?”
Đáy lòng Thẩm Vân Khai khẽ run lên cầm cập, anh vội vàng phủ nhận: “Tôi không có ý này, có anh Lưu ở đây rồi mà, tôi chỉ muốn Khiết Ninh về nhà an toàn thôi.”
Vừa dứt lời, anh ta liền nở một nụ cười xán lạn rồi quay người lại phi như bay.
Chiếc xe màu đen phi nước đại trên đường cao tốc, trên tấm gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh của hai bóng người đang ngồi ở hàng ghế sau.
Khiết Ninh uống rất nhiều, đầu óc cô say xỉn chóng mặt, khi chiếc xe lao qua một con dốc, đầu cô liền gục xuống tựa vào vai anh ngủ say.
Ánh mắt đang nhìn ra ngoài của sổ của Lưu Hoài Khang cũng thu lại, rồi dời đến trên người cô gái nhỏ bên cạnh anh.
Đoàn làm phim đóng máy, điều này có nghĩa là cô sẽ quay lại khu căn hộ kia sống như trước đây một thời gian dài rồi mới đóng bộ phim mới.
“Trần Nhan, bộ phim tiếp theo của cô ấy khi nào quay?”
“Khoảng hơn nửa tháng nữa.”
“Nói với người phụ trách lùi lại một tháng đi.”
Trần Nhan sững người: “Tổng giám đốc, lùi một tháng thì tổn thất...”
Nhìn thấy sắc mặt không vui của Lưu Hoài Khang trong kính chiếu hậu, Trần Nhan liền lặng lẽ im miệng, không nói nửa vế sau nữa.
Sáng sớm hôm sau---
Lúc Khiết Ninh tỉnh dậy thì đầu cô đau như búa bổ, cô đưa mắt nhìn vào ly nước bên cạnh giường, rồi nhìn bộ đồ ngủ cô đã thay, cô cũng không hiểu tại sao mà lại có một cảm giác quen thuộc tràn đầy nữa.
Sau khi uống một ngụm nước, cô cũng không sao nhớ ra mình đã tắm và thay đồ như thế nào nữa, cô không nghĩ là mình có thể tự rót cho mình một ly nước như vậy sau khi say xỉn đâu.
Cô ôm lấy chăn rồi ngồi dậy dựa vào đầu giường, sau đó đưa mắt nhìn về những thứ quen thuộc trong phòng ngủ ở căn hộ này.
Những tàn dư ký ức về hình bóng của người chăm sóc mình và cả sự uống đến say xỉn trong bữa tiệc với đoàn làm phim đêm qua đã nối đuôi nhau cuộn trào trong đầu cô.
Thật sự là Lưu Hoài Khang.
Sau khi chắc chắn về điều đó, đáy lòng Khiết Ninh chợt dấy lên những đợt sóng ấm áp, nhưng sau khi cảm nhận sự ấm áp, cô lại cảm thấy bất an.
Ban đầu cô và Lưu Hoài Khang chỉ là giao dịch thôi, bây giờ cũng vậy, nhưng chỉ có một điều không giống, đó là cô từng lấy tiền anh đưa cho mà không hề có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, nhưng giờ đây cô lại có chút quyến luyến những quan tâm chăm sóc cũng không biết là vô tình hay hữu ý từ anh, càng bắt đầu có những khát vọng tham lam về những sự ấm áp đó của anh.
Lúc cô ngủ dậy thì đã rất muộn rồi, cô nhìn vào tấm lịch treo trên tường, sau đó dốc lại tinh thần và tắm rửa trang điểm rồi đi ra ngoài.
Cô đã hẹn với Khiết Thành là hôm nay sẽ ăn cơm với em ấy, vừa hay hôm nay lại là thứ bảy cho nên lớp học thêm không có giờ tự học buổi tối, thế là chiều nay cô đi đón em ấy tan học.
Năm giờ chiều--
Trước cửa trường học phụ đạo, Khiết Ninh đậu sẵn xe ở bên đường, cô gạt cửa sổ xe xuống một nửa. Sau khi tiếng chuông tan học reo lên thì từ xa xa cô đã nhìn thấy một bóng người cao ráo đi tới, đó chính là Khiết Thành, nhưng sau cậu ấy lại là bóng dáng của một cô gái đang đuổi theo, trong chốc lát thì cô gái đó liền giơ tay chặn trước mặt của Khiết Thành.
Khiết Ninh lấy mắt kính đen xuống rồi tò mò đưa mắt ra ngoài nhìn.
Nhưng khoảng cách quá xa, học sinh tan học lại quá nhiều, hơn nữa cô gái đó còn đưa lưng về phía cô nữa, người đến người đi thực sự khiến cô không tài nào nhìn rõ được.
Cô chỉ có thể nhìn thấy cô gái đó đang nắm lấy tay của Khiết Thành lắc lắc không ngừng, giống như là đang nũng nịu vậy, nhưng Khiết Thành lại hất tay của cô ấy ra rồi đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ rất là căng thẳng, sau đó còn nghiêm mặt như đang răn đe người ta vậy.
Thấy vậy, Khiết Ninh lại không nhịn được cười.
Tiểu tử thối này lớn rồi a, dám lén mình yêu đương hẹn hò rồi đây.
Vài phút sau, hai người họ như đã nói xong rồi, cô gái trẻ quay người rời khỏi, còn Khiết Thành thì chỉnh lại chiếc balo bị kéo đến sắp tuột xuống lại rồi ra khỏi cổng trường.
Khi cậu sắp đi tới, Khiết Ninh liền bóp còi xe gọi.
Bước chân Khiết Thành chợt dừng lại, sau khi cậu đưa mắt nhìn vào biển số xe thì lập tức vui mừng, sau đó nhanh chóng chạy đến trước ghế lái: “Chị!” Cậu vui mừng kêu lên một tiếng.
Khiết Ninh vẫy vẫy tay, ý bảo cậu lên xe.
“Chị, sao chị lại tới đón em?”
Khiết Thành ngồi ở ghế lái phụ, vừa đưa tay thắt dây an toàn vừa hỏi: “Chị không phải đang quay phim sao?”
“Tổ quay đã đóng máy rồi, cho nên rảnh rỗi tới đây xem thử em có học hành tốt không đó mà.”
Khiết Ninh kéo chiếc kính râm lên, đặt nó trên sống mũi để phòng trừ có người nhận ra cô, đồng thời cô cũng phải chú ý tới đèn giao thông nữa, sau khi có scandals tình ái nổ ra, mỗi lần cô ra ngoài đều phải hết sức cẩn thận.
“Còn nữa, chị tới nửa ngày rồi đó.”
Khiết Ninh cười cười: “Chị thấy hết rồi đó, cô bé đó là ai thế?”
“Cô...cô bé nào?”
Khiết Thành lập tức phủ nhận.
“Còn giả vờ với chị à?” Khiết Ninh đưa tay ra xoa xoa khiến đầu tóc cậu rối bù lên: “Tiểu tử thối, chị đưa em tới để học chứ không phải để em yêu đương đâu nha, mau thú nhận đi nếu không đánh vỡ đầu em đó.”
“Chị à, thật sự không có.”
Khiết Thành như tỉnh ngộ gì đó khiến cậu khóc không được mà cười cũng không xong, cậu nói một cách bất lực: “Em thật sự không có yêu đương, chị nói cô gái đó sao, nói sao bây giờ nhỉ....”
Cậu gãi gãi đầu, tự mình cũng có chút khó xử.
“Cô ấy không phải học sinh trường em, nhưng mấy ngày hôm nay cứ tới đây tìm em mãi, em đã nói với cô ta rất nhiều lần là không được đến nữa nhưng cô ta vẫn cứ khăng khăng đến, em cũng không biết sao nữa?”
“Em không chọc người ta, sao người ta lại theo em chứ?”
Khiết Thành không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói rõ về chuyện xảy ra trước sau cho cô nghe luôn: “Gần đâu cô ta có hay chạy tới lớp phụ đạo của bọn em, còn nói là do em hại cô ta ngã cho nên cô ta cứ kêu em bồi thường, nói là muốn em đi xem phim với cô ta, em cũng hết nói nổi luôn.”
“Tiểu tử ngốc.”
Khiết Ninh cười muốn bể bụng, thậm chí bàn tay đang đặt trên vô lăng cũng đang không ngừng run rẩy theo: “Đầu óc em chứa toàn thứ gì vậy? Chuyện rõ như vậy mà cũng không nhìn ra được, cô gái kia chắc chắc 8, 9 phần là nhìn trúng em rồi đó.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Có ai đòi bồi thường bằng cách đi xem phim không hả? Em trai của tôi ơi em đúng là ngốc nghếch quá à!”
Khiết Ninh hưng phấn nói: “Lần sau có dịp chị sẽ tới đón em sớm hơn để giúp em làm quen, nếu như thấy cô bé đó không tệ thì em cứ hẹn hò đi.”
Lời này của cô nói cứ như là đồng ý chuyện hôn sự vậy, Khiết Thành vốn không để ý lắm nhưng nghe cô nói xong, mặt cậu lại bất giác đỏ bừng lên.
“Chị, chị đừng nói nữa. Chuyện này còn xa vời lắm.”
“Người ta chủ động như vậy rồi, em nên cho chút phản hồi đi chứ, cô bé trông cũng kiên trì lắm đó.”
“Không phải là cô bé đâu, cô ta trạc tuổi chị đó.”
Nghe thấy lời này, Khiết Ninh liền tức giận: “Hả? Trạc tuổi với chị thì không phải là cô bé nữa rồi? Với sự hiểu biết về tình yêu của em thì chị còn phải nghi ngờ em có thể tìm được bạn gái hay không nữa kìa...sao người ta lại nhìn trúng em được chứ?”
Khiết Thành bất lực thở dài.
Kỹ thuật ăn nói lanh lẹ của nhà họ Khiết đều được Khiết Ninh thừa hưởng tới tám chín phần còn cậu chỉ có một hai phần thôi, dù có lý hay không có lý thì cậu cũng không nói lại bà chị này được, dù sao cậu cũng quen rồi.
Sau khi xe đi được một đoạn, Khiết Ninh mới có thể bình tĩnh lại sau niềm vui về chuyện heo nhà cô vậy mà lại có người chủ động dâng củ cải đến cửa, cô suy nghĩ tường tận một lát rồi mới ngỡ ra một chuyện: “Không đúng nha, vừa nãy em nói là em quen với cô gái đó ở quán bar, rồi em cứu cô ta? Vậy em đã làm gì?”
Khiết Thành dự cảm không tốt, cậu vốn đã cẩn thận nói qua loa chuyện cứu người ở quán bar cho chị nghe để qua chuyện, nhưng không ngờ nãy giờ tới giờ đã được một lúc rồi mà vẫn không qua được tâm tư tinh thông của bà chị mình.
........
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.