Chu Minh Dục cuối cùng bại trận trong ánh mắt sâu thẳm của Sầm Phong.
Cậu chàng nhụt chí nói: “Được rồi, thật ra thế này…… Lúc bọn mình ở Thần tượng thiếu niên ý, không phải em đã nói em tán cậu ấy rất nhiều năm không đổ bởi vì cậu ấy vẫn luôn thích người khác sao?”
Chu Minh Dục có chút chua xót nói tiếp: “Người kia chính là anh. Từ cấp 3 đến đại học đến tận bây giờ, trong mắt cậu ấy cũng chỉ thấy mình anh thôi. Cậu ấy có một quyển vở, bạn cùng bàn của cậu ấy trộm chụp cho em xem, trên mấy trăm trang giấy đều viết tên của anh.”
Không có người khác.
Người anh muốn tranh giành phần thích kia, căn bản không tồn tại.
Từ thuở ban đầu, cô chỉ thích mình anh.
Có lẽ là đêm tuyết rơi kia, có lẽ là mùa xuân nọ, có lẽ chỉ là lúc mới gặp liếc mắt một cái đã rung động xốn xang.
Khi đó thật ra anh biết cô gái nhỏ thích anh. Nhưng mới là cô bé bao nhiêu tuổi cơ chứ, cô cõng cặp sách trên lưng, gương mặt vẫn còn phúng phính trẻ con, nghe xong anh hát, xông lên muốn cho anh tiền. Giống như thiếu nữ vừa mới bước vào tuổi dậy thì trúng phải tiếng sét ái tình với chàng ca sĩ du ca đẹp trai ngẫu nhiên gặp được ven đường, hồn nhiên lại chưa trưởng thành.
Mảnh tình bé thơ có thể sâu sắc được là bao.
Anh chưa từng nghĩ cô sẽ thích mình lâu.
Cô sẽ có cuộc sống của riêng mình, sẽ gặp được một cậu trai cùng tuổi, hiểu rõ được động tâm thật sự là gì. Rồi sau đó lời Chu Minh Dục nói cũng chứng thực phỏng đoán trong lòng anh.
Nhưng hóa ra không có.
Từ đầu đến cuối, chỉ có anh.
Cô đem toàn bộ tình yêu và tâm ý, trao cho riêng mình anh.
Sao lại có…… một cô gái nhỏ vừa tốt vừa ngốc như vậy chứ? Rõ ràng anh muốn mạnh mẽ lên, anh muốn mình mạnh mẽ đến mức trở thành chỗ dựa của cô, nhưng cô đã sớm vì anh mà mở ô dù che chắn.
Phải mang tình cảm sâu nặng thế nào mới có thể làm nhiều việc vì anh như vậy chứ?
Ở trước mặt anh, cô đó giờ đều lạc quan và tươi đẹp, cho anh ánh sáng, cho anh tình yêu, cho anh sự ấm áp, làm bạn với anh. Cô chưa từng nói với anh, những tháng ngày yên lặng đuổi theo anh, cô đã trải qua thế nào.
Lúc anh bắt chị chủ tiệm trả lại hũ kẹo cho cô, rời khỏi chợ đêm biệt tăm không cho cô tìm thấy tung tích của mình.
Lúc cô đến phương thức liên hệ với anh cũng không có, mỗi ngày trộm nhắn lại trong blog của anh.
Lúc anh đi Hàn Quốc, cô cứ cách mấy tháng lại làm như bâng quơ nhắn cho anh một tin hỏi thăm.
Hẳn là rất khổ sở.
Vậy mà trước nay cô chưa từng oán giận cái gì, vẫn trước sau như một, đối xử với anh tốt biết bao nhiêu, tốt biết nhường nào.
Sự thích mà anh cho rằng sẽ chẳng bền lâu, tình yêu sét đánh anh cho là rung động con trẻ, đã mọc rễ nẩy mầm trong lòng cô nhiều năm như vậy, cuối cùng lớn lên thành một cây đại thụ bảo vệ anh.
Chu Minh Dục động viên bản thân mãi mới nói xong, thấy Sầm Phong vẫn mang vẻ mặt trước đây, chỉ là đôi mắt càng sâu thăm thẳm, đang định tiếp tục nói thêm, đột nhiên nghe thấy Sầm Phong nói: “Anh biết rồi, đừng nói cho cô ấy.”
Chu Minh Dục: “A?”
Sầm Phong ngước mắt nhìn qua, giọng điệu bình tĩnh: “Chú giúp cô ấy gạt anh thế nào, thì giúp anh gạt cô ấy thế đó.”
Chu Minh Dục: “………………”
Tui khổ quá mà.
Tui là gián điệp hai mang đấy à???
Sầm Phong nói xong, lại vặn khoá khởi động xe, đưa cậu chàng về nhà.
Lúc Chu Minh Dục xuống xe còn vịn cửa xe lại không yên tâm hỏi một lần: “Anh Phong, anh thật sự không giận chúng em ạ?”
Sầm Phong: “Xem biểu hiện của chú thế nào nữa.”
Chu Minh Dục: “Éc.”
Đưa Chu Minh Dục về xong, Sầm Phong vòng xe, lại chưa về biệt thự vội. Anh chạy đến gara nhà Hứa Trích Tinh, tĩnh tọa một lúc trong bóng đêm, mới nhấn số gọi điện cho cô.
Lần này chuyển được rất nhanh, giọng nói vui vẻ vang lên: “Anh ơi ~!”
Anh cười một chút: “Đang bận à?”
Hứa Trích Tinh nói: “Không có không có, sao đấy ạ?”
Sầm Phong nói: “Anh đang ở dưới nhà em.”
Đầu bên kia kinh ngạc nói: “A, anh tới tìm em à? Nhưng bây giờ em không ở nhà ạ, anh ơi anh tìm em có việc gì gấp ạ?”
Sầm Phong dừng một chút mới chậm rãi nói: “Không có việc gì gấp, chỉ là nhớ Giỏi Giỏi thôi.”
Hứa Trích Tinh phụt một tiếng bật cười: “Dạ rồi dạ rồi, vậy anh chờ em một lúc nha, em về ngay đây!”
Toà nhà Thần Tinh cũng không xa nhà cô lắm, hai mươi phút sau, Sầm Phong liền thấy chiếc xe quen thuộc chiếu đèn xe chậm rãi tới gần. Đỗ xe xong, cô xuống xe, bộ quần áo nghiêm trang tinh xảo hồi nãy đã đổi thành giày thể thao áo thun trắng, mặt cũng đã tẩy trang, chỉ chừa đôi mày thon dài và son môi nhạt màu.
Sầm Phong đột nhiên nhớ tới có một lần anh gặp được cô ở thang máy Thần Tinh. Cô ăn mặc chả ra sao, mặt mày trang điểm lem luốc, như thể cuống quít thay đổi phong cách mà ra.
Khi đó chắc là cô nhìn thấy anh, mới vội vàng chạy đi thay quần áo và tẩy trang.
Còn diễn rất tốt.
Sầm Phong lặng im một lúc, cầm di động xuống xe.
Hứa Trích Tinh đang vừa đi vừa gọi điện cho anh, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang lên ở cách đó không xa. Cô quay đầu lại, thiếu niên cao gầy đội mũ đang đi về phía cô.
Cô cúp điện thoại, vui vẻ vẫy vẫy tay với anh: “Anh ơi!”
Từ lần trước suýt thì bại lộ, Hứa Trích Tinh đã chuẩn bị sẵn quần áo hằng ngày và nước tẩy trang trong văn phòng, rốt cuộc cô không muốn lại để idol nhìn thấy ‘vẻ đẹp’ hỗn độn tùy ý nữa.
Sầm Phong đến gần, anh ngửi thấy trên người cô có hương nước hoa nhàn nhạt.
Có chút giống mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo, thích hợp với cô Sếp Hứa tự nhiên hào sảng kia, cũng hợp với thiếu nữ ngoan ngoãn đáng yêu bây giờ. Mùi hương còn rất dễ chịu, anh duỗi tay thay cô gạt lọn tóc vương trên khóe môi, dịu giọng nói: “Đi thôi.”
Hứa Trích Tinh mím môi dưới, bị động tác mới nãy của idol khiến cho nai con chạy loạn, rũ mắt giấu đi sự ngượng ngùng trong mắt, ngoan ngoãn đi theo sau anh.
Mở cửa vào nhà, robot cao lớn đang đứng ở vị trí ngưỡng cửa.
Buổi sáng lúc Hứa Trích Tinh ra cửa đã điều khiển nó đi tới, như vậy mỗi ngày khi về nhà, cô đều có cảm giác nó đang đợi cô trở về.
Cô vừa đổi giày vừa chào hỏi robot: “Giỏi Giỏi, anh em tới gặp em nè.”
Sầm Phong liền nhịn không được cười.
Anh theo lời cô vẫy tay với robot: “Đã lâu không gặp.”
Hứa Trích Tinh cầm lấy điều khiển từ xa đặt trên tủ giày, điều khiển robot giơ tay vẫy vẫy, sau đó bóp giọng nghiêm trang bắt chước giọng robot: “Đã lâu không gặp, gặp anh vui quá.”
Anh lắc đầu cười.
Hứa Trích Tinh cười ngây ngô hai tiếng, đưa điều khiển từ xa cho anh: “Anh ơi, anh chơi với Giỏi Giỏi đi. Gần đây em học được một món đồ ngọt mới, làm cho anh nếm thử nha!”
Dường như mỗi lần đến nhà cô, cô đều vội vàng nấu cho anh ăn.
Sầm Phong duỗi tay kéo thiếu nữ nói xong liền muốn chạy vào phòng bếp này. Hứa Trích Tinh quay đầu, nghe thấy anh nói: “Không cần đâu, ngồi với anh một lát là được rồi.”
Hứa Trích Tinh cảm thấy idol hơi là lạ.
Nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào, cô lại không thể nói ra.
Nhưng thôi anh đã nói không cần, cô cũng không kiên trì nữa. Cô chạy tới kéo bức màn lên, pha cốc trà hoa quả, đặt lên bàn trà, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
Đèn phòng khách phả xuống ánh sáng màu vàng cam, trong phòng có vẻ ấm áp lại điềm tĩnh. Sầm Phong không nói lời nào, chỉ tùy ý dựa vào sofa lật xem tạp chí. Hứa Trích Tinh đợi một lúc, liếm liếm môi, thật sự nhịn không được hỏi: “Anh ơi, chúng mình làm gì đi?”
Sầm Phong cười một cái, khép tạp chí lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn làm gì?”
Hứa Trích Tinh:…… Chuyện em muốn làm chắc Tấn Giang không cho viết.
(Tấn Giang là trang web viết truyện nổi tiếng ở TQ, cũng là trang đăng tải bộ truyện này. Tấn Giang đã cấm viết cảnh nóng từ khoảng 2-3 năm nay.)
Cô gặm gặm móng tay, chớp chớp mắt, chần chờ nói: “Anh ơi, có phải anh có tâm sự gì không? Có phải gặp phiền toái gì không? Có người bắt nạt anh ạ?”
Càng nói càng lo lắng.
Mặt mày đều lo lắng đến nhăn tít lại.
Mãi đến khi Sầm Phong giơ tay xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói với cô: “Không đâu, anh chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc ở nhà em thôi.”
Cũng đúng, bây giờ biệt thự biến thành studio, hành trình mỗi ngày của anh nhiều như vậy. Có lẽ chỉ có ở căn phòng nhỏ này của cô, anh mới có thể thực sự thả lỏng thể xác và tinh thần để nghỉ ngơi thật tốt.
Cô có chút đau lòng: “Nếu mệt mỏi quá thì anh đừng nhận nhiều hành trình như vậy nữa, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian đi ạ.”
Sầm Phong nhích lại gần, khẽ nhắm mắt lại, như cười như không nói: “Công việc của anh đâu phải cứ nói dừng là dừng được, lỡ như Sếp Hứa không đồng ý thì sao?”
Hứa Trích Tinh nóng nảy: “Ổng sao lại không đồng ý? Studio của anh, liên quan gì đến ổng!”
Sầm Phong khẽ buông tiếng thở dài: “Rốt cuộc có quan hệ hợp tác, vẫn không thể làm Sếp Hứa thất vọng.”
Hứa Trích Tinh: “Không đâu! Sao thất vọng được chứ!”
Sầm Phong quay đầu lại, nghiêng nghiêng nhìn cô: “Em có phải Sếp Hứa đâu, làm sao em biết được?”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Thấy dáng vẻ bị nghẹn lại của cô, anh rốt cuộc không nhịn được ý cười trong mắt nữa, anh không đùa cô nữa: “Yên tâm đi, anh không mệt đâu, công việc đều trong phạm vi sức lực của anh.”
Thấy cô vẫn còn lo lắng, Sầm Phong ngồi thẳng dậy, dịu dàng hỏi: “Muốn xem phim chung với anh không?”
TV nhà cô rất lớn, 57 inch, xem TV sướng vô cùng. Nghe thấy idol hỏi như vậy, cô vội vàng đứng dậy chạy đến trước TV cầm khay đĩa, ôm tới bàn trà cho anh chọn.
Thể loại nào cũng có, phần nhiều là phim kinh điển, cuối cùng Sầm Phong chọn 《 Trân Châu Cảng 》. Hứa Trích Tinh cho đĩa vào đầu, tắt hết đèn đi, toàn bộ căn phòng chỉ còn màn hình TV phát ra ánh sáng.
Cô còn lấy trong ngăn tủ ra một đống đồ ăn vặt, hai người mỗi người ôm một bao khoai lát to, ngồi ở trên sofa vừa ăn vừa xem.
Những bộ phim này cô đều xem rồi, nhưng phim kinh điển thì xem bao nhiêu lần vẫn hay, huống chi lần này xem chung với idol, trọng điểm là xem phim ư?! Hoàn toàn không phải!
Hứa Trích Tinh vừa ăn khoai lát vừa xoắn xuýt, nhưng về sau vẫn vô ý bị cốt truyện hấp dẫn. Đang xem rất ngon lành, đột nhiên đầu vai cô nặng xuống.
Trong nháy mắt cô giống như bị dính thuật định thân, vẫn không nhúc nhích cứng đờ thân mình, đến thở cũng dừng lại.
Hồi lâu, cô nhẹ nhàng chậm rãi quay đầu, nhìn thấy idol đã dựa vào vai mình ngủ.
Chóp mũi cô ngửi được hương dầu gội dìu dịu trên mái tóc anh.
Từ góc độ của cô, có thể thấy hàng mi dài đang rũ của anh, sống mũi vừa thẳng vừa cao, xinh đẹp như một bức họa.
Hứa Trích Tinh nghiêng đầu nhìn lâu thật lâu.
Sau đó cô chậm rãi duỗi tay, cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh, mute tiếng TV. Cô lại thẳng người lên một chút, để anh dựa thoải mái hơn.
Cô nghe thấy tiếng hít thở sâu của anh, cả người đều bao phủ trong hơi thở của anh.
Người cô đỏ ửng từ cổ đốt lên mặt, nếu cô có thể thấy, sẽ phát hiện ra ngay lỗ tai mình đỏ đến độ như chảy máu.
Trong phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Giữ một dáng ngồi trong thời gian dài thật ra rất mệt.
Cô cảm giác được chân và eo đều đã tê rần.
Nhưng cô không thấy khó chịu đựng chút nào.
Cô cũng không nhúc nhích, giống như một cái gối tựa mềm mại, để anh ngủ một một giấc vừa dài vừa thoải mái.
Không biết qua bao lâu, Sầm Phong giật mình.
Hứa Trích Tinh cho rằng anh sắp tỉnh, trong nháy mắt thân mình đều căng chặt.
Nhưng không phải, anh chỉ thay đổi tư thế ngủ, cái đầu đang dựa vào vai cô vô thức cọ cọ lên trên, dán vào cổ cô. Cô thậm chí có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh, một chút lại một chút, lướt qua xương quai xanh của cô.
Trái tim Hứa Trích Tinh kinh hoàng, toàn thân nóng lên như phải bỏng. Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn idol đang say giấc, tựa như có một sợi chỉ vắt lấy dây thần kinh của cô, kéo cô cúi xuống.
Cô khẽ nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. Khi cúi đầu cô nín thở lại, hôn lên vầng trán anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]