“Chuyện công ty giải quyết xong rồi sao?” Tiết Lam hỏi.
Thời Chí gật đầu, “Không phải chuyện lớn gì, Tần Tề tìm anh bàn việc khai thác mảng nghiệp vụ mới của công ty trong năm nay.”
Tại cuộc họp tổng kết năm của công ty năm trước, Tần Tề đã kêu Thời Chí cùng tham dự, nhưng anh quả thực lười quan tâm mấy chuyện này nên chưa từng tham gia, chỉ để đội ngũ bên đó cử một quản lý tới nghe.
Nhưng hai hôm nay Tần Tề cứ thúc giục anh tới bàn vấn đề nghiệp vụ mới, Thời Chí cũng bị giục tới phát phiền nên hôm nay mới đi một chuyến, có điều cũng chỉ là tham gia cho có.
Tiết Lam “à”, “Hôm nay có Trần tỷ tới đây bàn với em về việc sắp xếp công việc tiếp theo, phải rồi, tháng sau em phải vào đoàn phim rồi.”
Thời Chí lên tiếng ừ khẽ, đáp: “Bộ phim kế tiếp của anh vẫn chưa quyết định, tới lúc đó nếu không có việc gì, anh sẽ vào đoàn cùng em.”
Tiết Lam xua tay, “Đừng, phiền phức lắm, em tự mình đi được rồi, với lại không phải vẫn còn nhân viên đi theo hay sao.”
Thời Chí cười không nói, nhưng nhìn thái độ của anh cũng biết, tới khi ấy nếu như anh rảnh thì tám chín mươi phần trăm là sẽ theo cùng.
Tiết Lam bỗng nhớ tới gì đó, nhìn Thời Chí hỏi: “Không phải anh định tới đoàn phim để chứng minh sự tồn tại đấy chứ?”
Trước đây lúc hai người tâm sự Thời Chí đã từng đùa rằng, để tránh người khác tơ tưởng đến cô, anh phải thường xuyên tham ban mới được.
Thời Chí cười: “Vậy mà bị em phát hiện rồi, anh cũng không có gì phải che giấu, vậy nên, em đây là không dám cho anh theo?”
“Sao có thể chứ!” Tiết Lam mở to mắt, vẻ mặt vô tội: “Em làm việc hết sức đứng đắn, có gì mà không dám chứ. Hơn nữa, hiện tại em cũng sẽ không đóng cảnh hôn nữa, nên có gì mà phải chột dạ đâu.”
Thời Chí sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Em không đóng cảnh hôn?”
Tiết Lam sửng sốt, lúc này mới nhớ ra hình như vẫn chưa kể với Thời Chí về chuyện này, vì vậy giải thích: “Đúng thế, em chuẩn bị đi theo hướng diễn viên thực lực, còn quay cảnh hôn làm gì.”
Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ mà Tiết Lam đưa ra.
Lần trước lúc quay cảnh kiss với Lê Vũ, mặc dù Thời Chí không nói gì nhưng cô biết với vại giấm Thời Chí thì trong lòng chắc chắn rất để tâm, cho nên đã đề cập việc này với Trần tỷ.
Đáy mắt Thời Chí vụt qua một tia sáng, nhưng lập tức nghĩ tới gì đó, do dự một lúc mới nói: “Nếu như em vì anh mà làm vậy thì không cần đâu.”
Tiết Lam chống nạnh, nổi giận đùng đùng: “Thời Chí, bản thân anh hiện tại đã không nhận cảnh hôn, nhưng còn giật dây kêu em nhận, hừ, có phải anh không yêu em không!”
Trước đó Cao Thông từng đề cập sơ với cô rằng, anh ấy nghe từ một người bạn là nhà sản xuất nói Thời Chí hiện tại nhận phim cũng không có cảnh hôn.
Vì vậy, cá nhân anh có thể không nhận phim có kissing scene, sao cô lại không được chứ!
Lúc trước rõ ràng vẫn rất chi để ý, nhưng hiện giờ lại bảo cô cứ nhận cảnh hôn đi, Tiết Lam càng nghĩ càng tức. Hừ, đàn ông quả nhiên có được rồi sẽ không biết quý trọng.
Thấy Tiết Lam dường như thật sự không vui, Thời Chí ngập ngừng rồi vội bước lên ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Nói bậy gì thế, anh không yêu em thì còn có thể yêu ai.”
Tiết Lam hừ một tiếng, có chút cố tình gây sự đáp: “Ai biết chứ, nói không chừng gặp được tiểu yêu tinh nào đó bên ngoài thì sao.”
Thời Chí bất đắc dĩ giải thích: “Anh không muốn sự nghiệp của em bị lỡ dở, khiến em tiếc nuối.”
Nói thế nào đi nữa, ở trong showbiz không nhận cảnh hôn thì ắt hẳn sẽ mất đi một ít tài nguyên và cơ hội.
Hiện Tiết Lam đang ở giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, không nên dựng lên mấy quy định cứng nhắc hạn chế bản thân.
Tiết Lam nổi giận: “Có gì phải hối tiếc đâu, hừ, chờ ngày nào đó chúng ta chia tay, em lại quay thì cũng chẳng trễ nãi gì.”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Chí nháy mắt trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng có chút nghiêm khắc: “ Không được nói bừa.”
Thấy Thời Chí vậy mà lại hung dữ với mình, trong lòng Tiết Lam bỗng thấy tủi thân, nhưng vẫn cứng miệng, “Em nói bừa gì chứ, chính là một ngày nào đó chia…”
Nhưng lúc này Thời Chí đã đứng bật dậy, đè người trong lòng xuống sofa.
“Á! Thời Chí, anh” lời còn lại của Tiết Lam trực tiếp bị Thời Chí phủ lấp.
Dường như Thời Chí cố tình phạt cô, cố ý hôn thật chậm, có chút giày vò người ta. Nụ hôn từ nông dần dần chuyển sâu, cạy mở cánh môi cô, đầu lưỡi quấn quýt, càng hôn càng nồng thắm.
Qua một lúc lâu, Thời Chí thả Tiết Lam ra, hai tay cô vòng lấy cổ anh, anh vùi đầu vào hõm vai cô.
Sau khi Tiết Lam dần dần lấy lại tỉnh táo thì bắt đầu vũng vẫy muốn đứng dậy.
Ánh mắt Thời Chí trở nên phần nào nguy hiểm, “Có phải không muốn ăn cơm tối không hả?”
Nhìn thấy ánh mắt hết sức xa lạ ấy, Tiết Lam lập tức trở nên ngoan ngoãn, vâng vâng dạ dạ: “Buổi trưa em vẫn chưa ăn, sắp đói chết em rồi.”
Dứt lời, bụng cô còn phối âm réo lên một tiếng.
Thời Chí bất đắc dĩ đành ngồi dậy, sau khi Tiết Lam được tự do thì cũng vội ngồi thẳng người.
“Chờ một chút, anh đã kêu Đại Bảo mang ít thức ăn qua, hẳn là rất nhanh sẽ tới.” Thời Chí nói.
Vừa rồi trên đường về nhà, biết Tiết Lam vẫn chưa ăn cơm trưa, anh sợ cô đói nên trực tiếp bảo trợ lý tới quán ăn mà họ vẫn thường đến mua ít thức ăn về.
Tiết Lam hơi bất ngờ: “Lát nữa Đại Bảo sẽ qua sao?”
“Không thì thế nào hả, em tưởng anh vừa rồi sao lại dễ dàng tha cho em?” Thời Chí nói.
Tiết Lam: “….”
Được rùi, bảo sao anh tự nhiên đổi tính.
Lúc này, chuông cửa vang lên, hẳn là Đại Bảo.
Đại Bảo đưa đồ ăn xong thì không hề vào nhà mà lập tức đi ngay.
Sau khi hai người dọn dẹp một lúc thì bắt đầu ăn tối. Thức ăn rất phong phú, cộng thêm Tiết Lam quả thực đói lả nên ăn hết sức vui vẻ.
Chẳng qua ăn một hồi bỗng sực nhớ chuyện hôm nay Trần tỷ bảo cô giảm cân, vì vậy vội vàng phanh lại, bỏ đũa xuống.
Thời Chí nhìn cô bằng vẻ khó hiểu, “Sao vậy, thức ăn không vừa miệng sao?”
Tiết Lam lắc đầu, “Không phải, sắp vào đoàn rồi, bởi vì yêu cầu của vai diễn nên em phải bắt đầu khống chế ăn uống.”
Thời Chí nhíu mày, “Em ăn ít quá đấy, hay là ăn thêm một ít đi.”
Nhưng lần này Tiết Lam vẫn rất chi kiên quyết, “Không được, em đã no phân nửa, đủ rồi.”
Thời Chí cũng không ép cô. Anh cũng là diễn viên nên đương nhiên hiểu diễn viên phải đắp nặn nhân vật, giảm hay tăng cân là việc rất đỗi bình thường.
Vì vậy, bên bàn cơm Tiết Lam rảnh rỗi không có gì làm, bắt đầu tính sổ.
“Vừa rồi anh hung dữ với em, đây là lần đầu tiên anh hung dữ với em.”
Dứt lời, Tiết Lam còn mếu máo, dáng vẻ oan ức tủi thân.
Bên nhau lâu như vậy, Thời Chí sớm đã biết rõ cô đang vờ đáng thương, nhưng lần nào lần nấy khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì đều nhịn không được mà xuống nước.
Anh thở dài, nói: “Lần này là anh không đúng, sau này sẽ không vậy nữa.”
“Chẳng qua, sau này em cũng không được nhắc tới việc chia tay, biết chưa?”
Tiết Lam dẩu môi, đáp: “Em đùa thôi, nói chơi chứ có thật sự chia tay đâu.”
Thời Chí quả quyết: “Đùa cũng không được, không may mắn.”
Tiết Lam: “Thời Chí, không ngờ anh vậy mà lại mê tín thế đó!”
Thời Chí ừ khẽ, “Vì vậy sau này em không được nói nữa đấy.”
Vĩnh viễn không được nhắc đến hai từ “chia tay”, vậy thì họ cũng sẽ mãi mãi không xa nhau.
Tiết Lam thoáng thả lỏng, nói: “Được rồi, không nói thì không nói.”
“Đúng rồi, hôm nay Trần tỷ còn đặc biệt nhắc nhở em một chuyện, nói là lúc hoạt động tuyên truyền <Vô hoa>, hai chúng ta phải giữ kẽ một chút.”
Thời Chí ngạc nhiên, có chút không hiểu hỏi: “Giữ kẽ chuyện gì?”
Tiết Lam đáp: “Còn có thể là chuyện gì chứ, chị ấy nói ánh mắt của hai đứa mình rõ rệt quá, lần trước nếu không phải có Thịnh Lâm ở giữa che chắn thì không chắc chúng ta thật sự giấu được.”
“Ánh mắt có vấn đề?” Thời Chí nhíu mày.
Tiết Lam gật đầu, “Ừm, nói là chỉ cần chúng ta nhìn nhau thì rõ ràng chính là trạng thái của đôi tình nhân đang yêu đương nồng thắm, vì vậy, Thời ảnh đế, tới lúc anh biểu diễn khả năng diễn xuất của mình rồi, xin anh ở trước mặt mọi người thể hiện bộ dáng anh không hề yêu em nhé.”
Vốn cho rằng đây là chuyện hết sức đơn giản, nhưng ai ngờ Thời Chí lại lắc đầu, “Anh diễn không được.” cũng không muốn diễn.
Tiết Lam kinh ngạc: “Tại sao chứ, chuyện này không phải rất đơn giản sao?”
Thời Chí vẫn lắc đầu, “Với anh mà nói thì không đơn giản.”
“Không phải bảo rằng ánh mắt anh nhìn em rất dễ bị lộ sao, vậy phần lớn lúc ở ngoài anh sẽ cố gắng không nhìn em.”
Tiết Lam sửng sốt, nhưng cũng chỉ có cách này thôi.
Hơn nữa, diễn xuất của cô so với Thời Chí thua xa, vai mà Thời Chí gánh không được khiến Tiết Lam bỗng mất tự tin bản thân mình có thể diễn tốt.
“Được rồi, thế thì trước ống kính em cũng sẽ không nhìn anh.”
Nhưng mà, thời thời khắc khắc đều duy trì trạng thái “đang diễn” vẫn rất chi mệt mỏi êi.
Rất nhanh đã sắp tới buổi chiếu đầu tiên của <Vô hoa>.
Buổi chiếu đầu là hoạt động quan trọng trước khi một phim điện ảnh chính thức ra rạp, bình thường đều mời các minh tinh và bạn bè giới truyền thông tham dự, chủ yếu để thu hút sự chú ý của truyền thông và công chúng, là đợt tạo sức nóng cuối cùng trước khi công chiếu.
Đáng nhắc đến nhất chính là bản biên tập cuối cùng của <Vô hoa>, Chu Nhân Nhân do Tiết Lam diễn trong phim có phân đoạn xuất hiện xem như không ít, cũng coi như là một nhân vật tương đối quan trọng trong bộ phim.
Dùng lời nói của Trần tỷ, Thời Chí đóng vai nam chính nhưng bởi vì không có nữ chính nên chín bỏ làm mười, người có cảnh tình cảm với nam chính cũng xem như là nữ chính rồi.
Cho nên trên phương diện PR, công ty của Tiết Lam cũng khá rộng tay, tỷ như buổi chiếu đầu tiên ngày mai, công ty họ đặc biệt để trống một ngày cho Nghiêm Tân tới tham gia với tư cách là bạn bè giới minh tinh.
Phải biết là nhờ cơn sốt <Thiên thịnh>, Nghiêm Tân thân là đỉnh lưu mới của giới giải trí, độ hot dạo gần đây cao thế nào, có sự xuất hiện của anh tức là có đề tài thảo luận, đối với việc tuyên truyền phim đương nhiên cực kỳ có lợi.
Tất nhiên, bản thân Nghiêm Tân cũng hết sức vui mừng. Nghiêm túc đánh giá, đây là lần đầu tiên anh chủ động đề cập á, dù sao quan hệ của anh và Tiết Lam thật sự tốt, cộng thêm hai người lại cùng công ty, hành động dễ dàng hơn nhiều.
Ngoài ra, Nghiêm Tân đi rồi, vậy phía Đàm Tuyên Bạch, Tiết Lam đương nhiên cũng phải lịch sự hỏi một tiếng.
Có điều trước đó Tiết Lam cảm thấy tám chín mươi phần trăm Đàm Tuyên Bạch sẽ không tới, dù gì gần đây lịch trình của anh ấy cũng thật sự rất kín, ai ngờ Tiết Lam thuận miệng hỏi thử, anh ấy đã lập tức đồng ý.
Đương nhiên, Tiết Lam còn mời cả Miêu Y Y dạo này đang nghỉ ngơi ở nhà tới cùng.
Thịnh Lâm càng không cần phải nói, bất kể là phía Tiết Lam hay là phía Thời Chí thì cậu chắc chắn đều phải đến, vì vậy, lịch trình kín mít ngày hôm nay sớm đã được Linh tỷ điều chỉnh ổn thỏa.
Bên Tiết Lam đại khái đã mời được mấy đồng chí này tới buổi chiếu đầu tiên. Về phần bên Thời Chí, đương nhiên cũng mời một vài bạn bè trong giới. Trước đó họ cũng đã đánh tiếng với nhà sản xuất để giữ vé.
Thế nhưng, một ngày trước buổi chiếu đầu, Tiết Lam bỗng nhận được wechat của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng: “Tiết Lam, chị có ý gì, mời Miêu Y Y tới buổi chiếu của mình nhưng lại không mời tôi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]