Chương trước
Chương sau
Sau khi bị ăn block một cách lạ lùng, Thịnh Lâm nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu nhưng thật sự nghĩ không ra dạo này mình đắc tội Tiết Lam chỗ nào.

Hơn nữa xem ra còn hết sức nghiêm trọng, ít nhất trước giờ cậu chưa từng bị cô block.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Lâm chỉ nghĩ được một khả năng, vì vậy cậu tìm wechat của Thời Chí.

Thịnh Lâm: “Cậu kéo sập nhà của bà ngốc Tiết Lam rồi à?”

Thời Chí: “?”

Thế nên, Thịnh Lâm chụp màn hình đoạn Tiết Lam mắng cậu gửi cho Thời Chí.

Thịnh Lâm: “Bà ấy bất kể đúng sai mắng tôi một trận, sau đó còn không cho tôi cơ hội nói chuyện thì đã block tôi rồi. Theo hiểu biết của tôi về bả, trừ phi có người kéo sập cp của bả, bằng không sẽ không thể nào giận đến vậy.”

Thời Chí đọc đoạn Tiết Lam mắng Thịnh Lâm một tràng thì không khỏi bật cười. Sao cô ấy có thể không dùng một lời thô tục nào nhưng vẫn có thể mắng người ta té tát như vậy được cơ chứ.

Tưởng tượng dáng vẻ cô ấy vừa nổi giận phừng phừng vừa bấm chữ mắng người, Thời Chí bỗng dưng cảm thấy có chút dễ thương.

Thịnh Lâm thấy đã một lúc lâu mà Thời Chí vẫn chưa nhắn lại thì lại gửi tin qua: “Sao không nói gì vậy, không lẽ thật sự là cậu chọc điên bà ấy ư?”

Thịnh Lâm: “Bà ấy khi khổng khi không giận cá chém thớt thế này, đúng là không chút lý lẽ mà!”

Thời Chí đáp: “Tôi không làm gì cả, đoán chừng là không liên quan gì đến việc này. Cậu suy nghĩ kỹ đi, có phải là đã chọc gì cô ấy không?”

Thịnh Lâm đọc tin nhắn của Thời Chí thì cũng trầm tư một lúc, nhưng vẫn như cũ không tài nào hiểu được. Sau đó, cậu trực tiếp nổi khùng vứt điện thoại qua một bên.

“Mặc kệ, bả thích thì chiều, con gái đúng là phiền phức!”

Sau khi Tiết Lam block Thịnh Lâm thì rốt cuộc nguôi giận được một chút, cũng bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc.

Rõ ràng mấy ngày trước không phải như vậy mà. Cùng với phát sóng thu hút sự chú ý dữ dội, trong phim hai người phối hợp sinh tử có nhau, anh em tốt, trong hậu trường cũng coi như chứng thực quan hệ cá nhân của cả hai thật sự tốt đẹp.

Vì vậy, cùng với hình ảnh và clip của [Thịnh Thời Thiên Hạ] càng lúc càng nhiều, số lượng đường sản xuất cũng thập phần khả quan, nhóm Thiên nhân đều tung hô Tết đến rồi!

Cộng thêm rất nhiều tư liệu trước đó cũng được tung ra, ví dụ như nón giống nhau của hai người, Thời Chí hát bài của Thịnh Lâm, Thời Chí tặng móc trang trí cho Thịnh Lâm..v..v…

Mà hai nhà fan Lâm và only Chí xem ra dường như cũng đã chấp nhận số mệnh, hết sức phật hệ, thậm chí ngay cả mớ đường kia của cp fan cũng lười đi tẩy.

Hai hôm trước, lúc Tiết Lam điên cuồng lướt siêu thoại cũng phát hiện xung đột giữa only hai bên bỗng nhiên có biến chuyển, đều lo lắng đối phương đang đùa giỡn với tình cảm của con trai nhà mình.

Thậm chí thái độ của rất nhiều only cũng thay đổi, nhao nhao gào khóc tụi tui là only, cam đoan vĩnh viễn đứng về phía cún con nhà tui, không để con trai bị ăn hiếp.

Vì vậy, chuyển biến tốt đẹp to lớn nhường ấy, fan Lâm sao có thể nói thay đổi là thay đổi hả.

Lúc Tiết Lam vào siêu thoại [Thịnh Thời Thiên Hạ], quả nhiên thấy fan Lâm lại đang bắt đầu phát cuồng, ở trong quảng trường nơi nơi tẩy đường.

Mà mấu chốt để họ tẩy đường chính là – Tiết Lam!

Tỷ như, quan hệ cá nhân của Thịnh Lâm và Thời Chí gần gũi, fan Lâm nói là, quan hệ anh rể em vợ hông được hở?

Lại tỷ như, lúc Thịnh Lâm ăn cơm ở phim trường, gắp rau trong chén của Thời Chí, fan Lâm nói, ây yo, em vợ ăn chút thức ăn của anh rể thì làm sao, người một nhà cả, bình thường bình thường!

Vòng tới vòng lui, tóm lại, dường chỉ cần có Tiết Lam thì đường giữa hai người Thịnh Lâm và Thời Chí cái gì cũng có thể tẩy sạch boong!

Tiết Lam có chút cạn lời, chả trách Miêu Y Y lại tức giận đùng đùng tìm cô hưng sư vấn tội. Fan Lâm thế này cũng thiếu đòn quá rồi, tự nhiên có chút hối hận không mắng Thịnh Lâm thêm mấy câu.

Rời khỏi giao diện siêu thoại, Tiết Lam khó khăn lắm mới nhịn được không vào siêu thoại cp Thị huyết. Cô sợ trông thấy nhiều giả liệu như thế, bản thân sẽ không cách nào đối mặt với Thời Chí ó.

Dù sao thân là cp fan thâm niên, cô quá hiểu chiêu trò của họ. Chắc chắn họ P rất nhiều hình ảnh nhìn mà đỏ cả mặt, cắt ghép đủ loại clip xấu hổ, cô mới hông thèm xem, hứ.

Không xem không xem, cứ coi như cp “Thị huyết” quái quỷ kia như không tồn tại là được. Dù sao chỉ cần cô không ngại thì người ngượng là người khác!

Sau khi Thời Chí trò chuyện với Thịnh Lâm xong cũng thấy có chút là lạ. Cả ngày nay anh và Tiết Lam đều ở cùng nhau, không hề phát hiện thấy cô có gì bất thường, vậy chỉ có một khả năng là sau khi cô về phòng lên mạng phát hiện gì đó.

Thế nên Thời Chí gửi tin cho Hải ca, hỏi thăm tình hình một chút.

Thời Chí: “Hôm nay trên mạng có xảy ra chuyện gì không ạ?”

Thời Chí hỏi câu này coi như hết sức hàm xúc, nhưng thần kỳ chính là, câu hỏi mang hai nghĩa thế này nhưng Hải ca lại nắm ngay được mấu chốt của vấn đề.

Hải ca trả lời sau vài giây: “Em muốn hỏi chuyện cp của em và Tiết Lam à?”

Tay Thời Chí thoáng ngập ngừng, chỉ là anh còn chưa kịp đáp lại thì tin nhắn của Hải ca đã tới.

Hải ca: “Đương nhiên có rồi, cp của em và Tiết Lam hôm nay đột ngột lên thẳng top mười bảng cp, khí thế mãnh liệt đấy. Có điều, em đoán xem, trong chuyện này ai là người có công lớn nhất?”

Thời Chí nhíu mày, trả lời: “Có gì thì nói thẳng, đừng phí lời.”

Hải ca cũng không vòng vo nữa, thẳng thắn đáp: “Là fan của Thịnh Lâm, fan Lâm!”

“Anh cũng không ngờ only Chí và Thịnh Lâm có một ngày lại giao chiến theo kiểu này, thật sự là mở rộng tầm mắt!”

Nghiêm túc nhìn nhận, fan của hai nhà nhìn nhau ngứa mắt, nhưng trực diện battle kiểu này trái lại đúng thật là lần đầu tiên.

Nghe Hải ca kể lại đầu đuôi sự việc, Thời Chí đại khái đã hiểu nguyên nhân Tiết Lam tức giận, thì ra là giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt.

Sau khi thoát khỏi siêu thoại, Tiết Lam ngồi một mình trong phòng mà sầu não, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ai đấy ạ?” Tiết Lam hỏi.

Giọng Thời Chí vang lên từ bên ngoài, “Là tôi, không phải cô nói muốn ăn tôm hùm đất cay sao, tôi gọi cho cô rồi, mau ra ăn đi.”

Tiết Lam sửng sốt. Lúc ăn cơm cô thuận miệng nói muốn ăn tôm hùm đất cay, không ngờ Thời Chí vậy mà còn nhớ.

Mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài, Tiết Lam không khỏi lung lay tinh thần.

Tiết Lam lắp bắp hỏi: “Anh đặt tôm hùm đất sao, có cần gọi mọi người cùng xuống ăn không?”

Thời Chí đáp: “Không cần, trước khi đặt tôi có hỏi rồi, mọi người không ăn.”

Tiết Lam “ò” một tiếng, cầm điện thoại theo Thời Chí ra ngoài.

Hai người đi tới phòng khách, quả nhiên nhìn thấy trên bàn là một đống tôm hùm đất. Đương nhiên, còn có cả Coca.

Tiết Lam cũng không khách sáo, đeo bao tay vào bắt đầu lột tôm, vừa lột vừa ăn, thi thoảng lại hớp hai ngụm Coca.

Ừm, chính là cảm giác này, double sảng khoái!

Thời Chí cũng không hề rảnh rỗi, cũng đeo bao tay lột tôm, chỉ là thói quen của anh và Tiết Lam không giống nhau. Anh không phải vừa lột vừa ăn mà là đem tôm đã lột xong đặt vào đĩa trống.

Tiết Lam nhìn anh mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Ăn tôm hùm đất anh không thể ăn như vậy đâu, chẳng chút thú vị gì cả. Phải giống như tôi nè, vừa lột vừa ăn, nhân tiện còn có thể hút chút nước, như vậy mới đã.”

Thời Chí đem tôm trong đĩa đặt trước mặt Tiết Lam, nhẹ mỉm cười: “Cho cô hết, tôi không ăn.”



Tiết Lam sửng sốt, đáy mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên.

“Thời Chí, anh là ma quỷ à, thì ra tối nay muốn tôi béo lên gấp đôi?”

Thời Chí: “……..”

Căn cứ theo phương pháp trên mạng, cô không nên phản ứng như vậy mới phải?

Xem ra Thịnh Lâm có câu nói thật sự không hề sai, mạch não của cô quả nhiên không thể chiếu theo suy nghĩ của người bình thường mà phán đoán.

Bất đắc dĩ, Thời Chí chỉ có thể giải thích: “Tôi không thích ăn tôm, hay là tôi ăn chút gì khác, cùng cô béo lên?”

Tiết Lam liếc anh một cái. Không thích ăn tôm nhưng thích lột tôm, đây là sở thích quái đản gì vậy?

Được rồi, vậy coi như cô lời.

“Bỏ đi, lúc anh không muốn ăn thì đừng ăn, bằng không calo hấp thu vào người lại phải nghĩ cách giảm, mệt thêm.”

Dứt lời, Tiết Lam lại cho vào miệng một lúc mấy con tôm. Chùi ui, thiệt sự như vậy cũng rất phê nheng!

Thời Chí thấy cô ăn vui vẻ thì động tác trên tay càng nhanh hơn, rất nhanh đã lột được cả một đĩa nhỏ.

Sau khi ăn uống phủ phê, Tiết Lam trộm liếc Thời Chí một cái, hỏi: “Thằng nhãi Thịnh Lâm cáo trạng với anh chuyện tôi block nó rồi?”

Hối lộ mình thế này, ngoại trừ muốn cầu xin cho thằng ranh Thịnh Lâm thì cô cũng thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác khiến Thời Chí làm vậy.

Thời Chí giật mình, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ừm, cậu ấy sợ cô có chuyện gì.”

Tiết Lam nhướn nhướn mày với Thời Chí, biểu cảm “anh không cần nói, tôi hiểu mà.”

Thời Chí: “………”

Giây tiếp theo, Tiết Lam ở ngay trước mặt Thời Chí tìm tới nhóm “ba người hỗ trợ” kia, trực tiếp @ Thịnh Lâm.

Tiết Lam: “Thịnh Lâm, giờ cho em một cơ hội làm hòa với chị, xin lỗi chị mau lên!”

Thịnh Lâm: “Tiết Lam, đầu óc you bị hỏng phải không. Nói rõ ràng coi, là you mắng tôi, cũng là you block tôi, còn bảo tôi xin lỗi you, đầu you bị ngựa đá hả!”

Tiết Lam đọc được rep của Thịnh Lâm, không nói hai lời liền đá cậu khỏi chat group, xuống tay phải nói là gọn gàng dứt khoát.

Hừ, dám cù nhây với cô, đá khỏi group khỏi năn nỉ!

Sau đó, lúc cô ngước lên đối diện với gương mặt thảng thốt của Thời Chí, nghĩ thấy dù sao cũng đã ăn của người ta thì phải biết điều, vì vậy lắp bắp giải thích: “Tôi cho nó cơ hội rồi nhưng nó không quý trọng, còn mắng tôi. Cho nên chuyện này không thể trách tôi mà.”

Thời Chí không khỏi bật cười, “Ừm, không trách cô.”

Là Thịnh Lâm không biết tốt xấu.

Sáng hôm sau, tất cả các khách mời tập trung trong phòng khách, đối mặt với thời khắc phải tạm thời chia ly sắp tới.

Hành trình ở trạm Tây Tạng này không giống những trạm trước đó, họ phải tách ra tiến về phía địa điểm mục tiêu.

Lần này họ chia làm hai nhóm, do Tiết Lam dẫn các vị tỷ tỷ, còn Thời Chí thì đi cùng với các anh rể.

Tổ đạo diễn: “Hiện giờ cách thời gian xuất phát còn nửa tiếng, các vị có gì muốn nói thì tranh thủ đi nhé, tiếp theo mọi người sẽ có tận mấy ngày không gặp được nhau đấy.”

Mọi người nghe tổ đạo diễn nói xong thì bốn cặp vợ chồng bắt đầu lưu luyến chia tay, căn dặn lẫn nhau những việc phải chú ý, ấm áp vô cùng.

Nhưng phía Tiết Lam và Thời Chí thì ngược lại, hệt như đồng nghiệp bàn giao công việc. Nói sao ấy nhỉ, chính là thái độ như giải quyết công việc của Tiết Lam khiến bầu không khí giữa hai người cứ kỳ kỳ.

Có điều Tiết Lam cũng hết cách rồi. Tối qua trước khi đi ngủ, cô vẫn nhịn không được mà vào cp kia của cô và Thời Chí, nhìn thấy clip netizen cắt ghép hai người trong chương trình.

Xem xong thì hoàn toàn phản tỉnh, cũng công nhận là trong chương trình cô và Thời Chí đã cung cấp quá nhiều tư liệu cho cp fan.

Mặc dù Tiết Lam cảm thấy những tương tác này hết sức bình thường, bạn bè có quan hệ tốt cũng sẽ như vậy, nhưng với cp fan thì toàn bộ đều là đường á.

Như vậy không được. Để chặn đường phát triển lớn mạnh của cp Thị huyết, Tiết Lam thấy phải giải quyết vấn đề gốc rễ của họ, chính là không cung cấp cho họ tư liệu tương tác qua lại nữa.

Vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt này.

Thời Chí liếc Tiết Lam một cái, không nói gì, phối hợp với cô đem nội dung công việc của hai tiểu quản gia lần lượt phân chia, trọng điểm là những hạng mục cần chú ý khi tới Tây Tạng.

Dặn dò cũng tương đối xong rồi, Thời Chí đi về phía tổ đạo diễn, không biết nói gì với tổng đạo diễn, nhưng camera man đi theo hai người đã rút đi.

Kế đó, Thời Chí tắt mic thu âm trên người, cũng ra hiệu cho Tiết Lam tắt mic. Mặc dù Tiết Lam không hiểu một loại hành động này của anh cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tiết Lam vẻ mặt đầy dấu hỏi nhìn Thời Chí: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì ư?”

Thời Chí lặng lẽ chăm chú nhìn cô hết mấy giây, giọng bình thản: “Câu này tôi hỏi cô mới đúng, hôm nay cô sao vậy?”

Rõ ràng tối qua lúc ăn tôm hùm đất còn rất tốt, sao sáng nay lại biến thành như vậy.

Tiết Lam sửng sốt, lập tức ý thức được việc gì. Thời Chí nói vậy là vì cô ở trước ống kính đã giữ khoảng cách với anh.

“Anh nhắc tới chuyện đó à, phải rồi, tôi quên nói với anh. Sau này chúng ta cần phải chú ý một chút, anh không thấy chứ mấy người kia trên mạng đều đang chèo cp của hai chúng ta, chuyện này tóm lại không tốt cho lắm. Vì vậy tôi mới nghĩ ra cách này.”

“Anh xem nhé, tôi tính vầy nè. Sau này hai chúng ta cố gắng ở trước ống kính biểu hiện bằng mặt không bằng lòng, như vậy chắc chắn họ sẽ đoán rằng chúng ta có tranh chấp, sau này họ sẽ tự động giải tán thôi.”

Thời Chí khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Cho nên, cô muốn xé cp?”

Tiết Lam: “Ừm, có thể nói là như vậy. Thế nào, anh cảm thấy biện pháp này của tôi ok không?”

Đây là cách giải quyết mà cô nghĩ cả đêm qua mới ra, còn điều gì có thể khiến cp fan tan nát bằng chính chủ tự mình xé cp đâu chứ.

Thời Chí lặng lẽ nhìn Tiết Lam, không nói lời nào.

Tiết Lam tưởng anh đang suy nghĩ nên cũng không làm phiền anh.

Một lúc sau, Thời Chí mới hờ hững nói: “Tùy cô!”

Đã tới thời gian xuất phát, sau khi các đôi ông xã bà xã quyến luyến chia tay thì chia nhau lên hai xe bus ở trước cổng.

Cuối cùng, trước khi Tiết Lam chuẩn bị lên xe, cô theo thói quen nhìn Thời Chí, muốn nói lời tạm biệt với anh.

Nhưng ai ngờ cô vừa xoay người thì đã thấy Thời Chí đi te te một mạch lên xe, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Tiết Lam trước tiên là ngây ra, sau đó tức thì lấy lại phản ứng. Quả nhiên không hổ là ảnh đế, nhanh như vậy đã nhập vai, bằng mặt không bằng lòng chẳng phải chính là như vậy hay sao.

Sau khi tất cả khách mời đều là lên xe của mình, hai chiếc xe bus bắt đầu chầm chậm lên đường, tách ra hai hướng khác nhau.

Trên xe của Tiết Lam cùng các tỷ tỷ, mọi người cực kỳ ăn ý hướng ra ngoài cửa sổ nhìn chiếc xe kia chạy lướt qua họ.

Tổ đạo diễn thấy vậy thì hỏi: “Đột ngột phải cùng ông xã tách nhau ra, trong lòng mọi người đều hết sức không nỡ nhỉ. Hay là mọi người phát biểu thử cảm xúc của mình đi?”

Nghe câu này của tổ đạo diễn, ai nấy đồng loạt dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ về.



Đào Văn Quân nhún vai, tiên phong đầu tiên: “Tôi không biết cảm xúc của người khác ra sao nhưng tôi hoàn toàn không lưu luyến chút nào cả. Nói thật, lần ghi hình này là lần hai vợ chồng chúng tôi ở bên nhau lâu nhất, ngày ngày đều đụng mặt ông ấy, có hơi ngán rồi.”

Nghe thế, ba chị vợ còn lại cũng tán đồng gật đầu, ồ ạt phụ họa.

“Còn không phải ư, thời gian này số lần chúng tôi cãi nhau rõ ràng nhiều hơn. Haizzz, vẫn là khoảng cách tạo dựng tốt đẹp.”

“Lưu luyến gì chứ, lưu luyến ảnh ngày ngày chọc khùng tôi ấy hả. Thật, tôi cảm thấy phát ngấy khi cả ngày ở chung với ông xã rồi, tổn thọ mất!”

“Ai nói không phải chứ, vị kia nhà em càng đặc sắc hơn, ngày ngày đều chọc em tức đến bán sống bán chết. Vấn đề chính là người ta còn làm như mình nào có, vô tội đến đòi mạng, em nhìn mà càng nóng máu.”

Từ lúc ghi hình, đây là lần đầu tiên các chị vợ tách khỏi ông xã, rõ ràng là không hề có chút bịn rịn nào, có chăng chỉ là sự thả lỏng thoải mái.

Tiết Lam nhìn phản ứng của mọi người thì nhịn không được trêu: “Các chị nè, có phải các chị có hiểu lầm gì với từ “cãi nhau” không ạ. Mọi người gọi đó là cãi nhau sao, rõ ràng là các chị đang đơn phương khuyên bảo, sau đó vẫn là các anh rể đều ngoan ngoãn nhận sai. Theo em thấy, đây rõ ràng là đang show ân ái mà.”

Nghe vậy Hứa Giai Dao cũng cười: “Thế nên, có lẽ hiện giờ bọn họ còn hân hoan hơn cả chúng ta, dù sao cũng tự do rồi mà.”

“Tổ đạo diễn, trạm này chia nhau du lịch không phải là do bọn họ đề xuất đấy chứ?” Đào Văn Quân nghi hoặc.

Tôn Lộ dường như nghĩ tới gì đó, nói: “Em thấy có khả năng lắm ấy, lần trước sau khi ghi hình xong, vị kia nhà em còn than thở, nói muốn cùng các anh xã khác cùng nhau đi du lịch riêng một chuyến á.”

Phương Thiến Thiến cũng phần nào tán đồng, gật đầu: “Dám lắm ạ, em thấy lần này chắc chắn là bọn họ vui đến quên đường về luôn rồi.”

Hứa Giai Dao tiếp lời: “Không sao, vậy chúng ta cũng bung xõa thôi, để chúng ta cũng có một chuyến du lịch thỏa thuê thoải mái của riêng các chị gái. Không có chồng bên cạnh làm phiền, tâm trạng tốt biết bao.”

Mọi người càng nói càng high, dường như cực kỳ mong đợi thời gian mấy ngày tới không có ông xã bên cạnh.

Trông thấy phản ứng của các vị tỷ tỷ, Tiết Lam ngược lại không cách nào cảm nhận được, dù sao cô cũng là cẩu độc thân mà.

Trong suốt hành trình này, người cô ở chung nhiều nhất chính là Thời Chí.

Hơn nữa, Tiết Lam không thể không thừa nhận, Thời Chí đích thực là một bạn đồng hành rất tốt. Anh sắp xếp tất cả mọi thứ đâu vào đó, thật sự khiến người ta bớt lo bớt nghĩ.

Phỏng vấn xong những người khác, tổ đạo diễn quay qua ném vấn đề cho Tiết Lam.

“Vậy Lam Lam thì sao, trước đây hai tiểu quản gia hợp tác ăn ý như vậy, bây giờ đột nhiên phải tách ra với Thời Chí, cô có cảm thấy không quen không?”

Tiết Lam liếc tổ đạo diễn một cái, biết bọn họ lại kiếm chuyện rồi, cũng may mà cô sớm đã có chuẩn bị.

“Chắc chắn rồi, đồng nghiệp mà mọi người vẫn luôn hợp tác cùng bỗng dưng bị điều đi, mọi người sẽ quen được sao. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì lo lắng, sợ một mình mình thì không ổn, tới lúc đó khiến trải nghiệm du lịch của các chị gái không tốt thì đó chính lỗi của tôi rồi.”

Nói tới đây, những người khác đều đồng loạt trấn an Tiết Lam, nói có chuyện gì mọi người sẽ cùng nhau giúp cô, bảo cô đừng lo lắng.

Vì vậy, Tiết Lam liền thành công đánh lạc hướng câu hỏi của tổ đạo diễn.

Xe chạy rất thuận lợi, tới sân bay vẫn còn dư một chút thời gian.

Tổ đạo diễn thấy tư liệu gốc cũng đã quay được kha khá nên tắt máy quay, nhóm khách mời cũng tháo mic trên người xuống, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiết Lam và Đào Văn Quân hai người ngồi ở dãy cuối.

Đào Văn Quân quay sang Tiết Lam, quan tâm hỏi: “Lam Lam, em và Thời Chí giận nhau rồi sao?”

Tiết Lam sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại: “Không có ạ, chị Văn Quân, sao chị lại hỏi vậy?”

Đào Văn Quân nói: “Cũng không có gì, trước khi lên xe chị cảm thấy tâm trạng của Thời Chí không tốt, hình như là không vui cho lắm.”

Chị ấy vẫn luôn hết sức mẫn cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác. Mặc dù vừa rồi Thời Chí không biểu hiện rõ ràng, nhưng Đào Văn Quân vẫn cảm giác được sau khi nói chuyện với Tiết Lam thì so với trước đó, tâm tình rõ ràng có chút không bình thường.

Vì vậy chị đoán liệu có phải cậu ấy và Tiết Lam cãi nhau hay không.

Thời Chí không vui? Tiết Lam mặt mày ngơ ngác. Hẳn là không đâu, sao cô chẳng hề nhận ra chút nào vậy.

À đúng rồi, Tiết Lam bỗng nhớ ra gì đó, bừng tỉnh đại ngộ.

“Chị Văn Quân, không có gì đâu ạ, chị đừng lo lắng, chắc là anh ấy đang diễn thôi.”

Thế là Tiết Lam hùng hồn giải thích một tràng, đem đầu đuôi sự việc nói một lượt, chứng minh Thời Chí không hề giận, chỉ là đang phối hợp diễn với cô mà thôi.

Đào Văn Quân nghe xong thì có chút một lời khó mà tả hết. Cô bé ngốc này sao lại mơ màng thế chứ, Thời Chí nào phải đang diễn, rõ ràng là bị cô chọc giận rồi.

Hứa Giai Dao ngồi cạnh sau khi nghe Tiết Lam giải thích thì cũng nhịn không được vỗ trán.

Thật ra ghi hình trong thời gian dài như vậy, mọi người sớm chiều ở chung, tâm tư của Thời Chí mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có thể cảm giác được phần nào.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì Thời Chí căn bản không hề che đậy.

Ngay cả Phương Thiến Thiến là người chậm tiêu, hôm qua sau khi kết thúc ghi hình còn len lén kéo chị ấy nói, sao có cảm giác hình như Thời Chí thích Tiết Lam ấy.

Nhưng bản thân đương sự lại một mực chẳng biết quan sát, Hứa Giai Dao thật không hiểu, cô nhóc này bình thường gặm đường soi đường từ chuyện tình của người bên cạnh phải nói là siêu chuẩn siêu nhạy, nhưng sao tới chuyện của bản thân thì lại chậm lụt đến vậy cơ chứ.

Haizz, đại khái là người trong cuộc mù mờ. Hứa Giai Dao bỗng có chút tội nghiệp cho Thời Chí, đoán chừng cậu ấy tức anh ách rồi đây.

Nhưng chuyện thế này người ngoài như họ cũng không giúp được gì, sợ tác dụng ngược lại thì hỏng mất.

“Lam Lam à, chị cảm thấy em vẫn nên tìm lúc nào đó nhắn tin hỏi thăm Thời Chí xem, cậu ấy có khi vì nguyên nhân gì đó mà tâm tình không tốt.” Hứa Giai Dao nói, chị cảm thấy chị cũng chỉ có thể giúp Thời Chí tới đây thôi.

Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đồng ý, quyết định lát nữa sẽ nhắn tin hỏi anh thử.

Mà phía Thời Chí quả thực là bị Tiết Lam chọc tức, có điều sau khi lên xe thì anh liền hối hận.

Trước lúc lên xe, khóe mắt anh thực ra đã liếc nhìn về phía Tiết Lam, nhưng khi ấy anh đang tức anh ách nên cố ý làm như không thấy, kế đó thì quay đầu lên xe.

Chẳng qua bây giờ bình tĩnh lại, Thời Chí không khỏi có chút buồn cười. Cô chậm lụt cũng không phải ngày một ngày hai, bản thân dựa vào đâu mà giận chứ, căn bản là cô không hề phát hiện anh giận nữa cơ.

Cẩn thận suy nghĩ, dường như anh chưa có khi nào lại ấu trĩ như thế. Đại khái là vì sắp tới lúc tách nhau nên nhất thời tâm trạng không tốt.

Thời Chí hiện giờ mới biết, anh thật sự hoàn toàn đầu hàng Tiết Lam.

Triệu Vệ ngồi cạnh thấy dáng vẻ Thời Chí như vậy thì không khỏi trêu chọc—

“Không ngờ em cũng có một ngày như vậy, thật nên để đạo diễn Vương nhìn thử. Lúc đó ở phim trường sống chết tranh cãi với ông ấy Chu Lâm Dương là người sẽ không bị tình cảm làm mụ mị, bây giờ lại thế nào rồi.”

Chu Lâm Dương là nhân vật Thời Chí từng diễn trước đây. Khi ấy có một cảnh quay, Chu Lâm Dương bởi vì cô gái mình thích mà bỗng dưng trở nên lo được lo mất.

Nhưng Thời Chí khi đó khăng khăng cho rằng nếu Chu Lâm Dương đã là một người cực kỳ trầm tĩnh lạnh lùng, vậy thì tuyệt đối sẽ không có chuyện bị tình cảm làm mờ lí trí, hơn nữa anh còn lấy mình ra làm ví dụ để tranh luận cùng đạo diễn.

Cuối cùng ư, chọc đạo diễn tức tới độ chỉ vào mũi anh nói, chờ xem có một ngày anh bị vả mặt.

Thời Chí cũng nghĩ tới chuyện trước đây, bỗng có chút bất đắc dĩ bật cười.

“Đúng vậy, hẳn là em phải bồi thường cho đạo diễn Vương rồi.”

Thì ra, sau khi gặp được người ấy, thật sự khiến anh bắt đầu thay đổi không còn giống chính mình nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.