"Được rồi, Liam, thật sự, lỗ tai tôi sắp điếc luôn rồi..." 
Mặc dù Holmes lấy hai ngón tay bịt lại hai lỗ tai, dùng vẻ mặt thống khổ nói như vậy, nhưng giọng nói của anh quá nhỏ, William hét lên dữ quá, căn bản không nghe thấy, hoặc là giả vờ không nhìn thấy. Một đoạn kêu thảm thiết khiến lòng người kinh hãi, kế tiếp là một đoạn dài khiến người ta đau lòng nức nở, ho khan, khóc lóc kể lể, sau đó giáo sư nhỏ mới yên tĩnh lại, cố hết sức lặng im hắng giọng, chỉnh lại ống tay áo và tà váy bị rối lúc biểu diễn ban nãy, vô cùng tự nhiên, tựa như trước giờ đã luôn quen với bộ quần áo này vậy, sau đó anh ngồi xuống giường, ngửa đầu nhìn thám tử. 
Holmes đã khôi phục dáng vẻ nho nhã, bởi vì thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, anh không thể vực dậy tinh thần mà làm ra vẻ vô lại nổi nữa, cho nên so với bình thường càng có vẻ dịu dàng, mặc dù là lộ ra vẻ mệt mỏi dịu dàng. 
"Từ diễn cảm của anh mà xem, tôi đã phát huy hơn hẳn bình thường phải không, ngài thám tử?" 
Mặc dù mệt gần chết, Holmes vẫn đặt ngón trỏ thon dài lên môi, nháy mắt một cái với giáo sư. 
"Chú ý xưng hô, bị nghe thấy là tiêu luôn đó." 
Miễn cưỡng giả vờ nghịch ngợm. Rõ ràng là đôi mắt màu xanh xám cũng đã sắp không mở ra được. 
"Đề phòng ngộ nhỡ bị nghe thấy, phải xưng hô thế nào mới tốt đây?" 
"Cái này hả... Gọi tên tất nhiên là tốt nhất, đặc biệt là trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sherliam-mang-nhen/1072006/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.