Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Editor: Xoài
***
Chương 07:
Ai ngờ đâu, vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Viên Việt...
***
Buổi tối thứ hai Tưởng Dung ở nhà Viên Việt, vẫn ngủ trên ghế sô pha, cả đêm lật tới lật lui, còn ngã xuống đất một lần, tỉnh lại sau giấc ngủ, chỉ cảm thấy cả người đau nhừ, buồn ngủ đến mức không mở được mắt ra.
Cậu nhìn nắng sớm lảng bảng, ngốc một lát rồi bật dậy khỏi ghế, sau khi rửa mặt thay đồ, nhìn tủ lạnh rỗng tuếch có mỗi bánh mì của Viên Việt mà thở dài, chạy ra cổng, gõ cửa nhà bà cụ sát vách, muốn vay mấy quả trứng gà.
Hàng xóm liền kề là một bà cụ sống một mình, thị lực và thính lực đều không còn tốt, thường xuyên ném nhầm rác sang cổng nhà Viên Việt.
Tưởng Dung gân cổ gào bên tai bà lão mấy lần liền, bà mới hiểu là cậu muốn vay trứng gà, thế là run run rẩy rẩy nhét cho cậu mấy quả.
Tưởng Dung cười vừa ngọt vừa ngoan, kêu: "Con cảm ơn bà!"
Bà cụ sờ sờ đầu cậu, bà nói: "Ăn nhiều chút, cho nhanh cao."
Tưởng Dung bất giác nhón nhón chân.
Lúc Tưởng Dung về nhà, Viên Việt vẫn ngủ, dù sao thì mới hơn 6 giờ.
Cậu ngân nga bài hát, rán trứng gà, kẹp vào bánh mì nướng, cắt đôi thành hình tam giác, làm thành sandwich đơn giản, cậu gặm hai cái, còn để lại hai cái trên đĩa phần cho Viên Việt.
Cởi giày ra đi chân đất khẽ khàng trèo lên cầu thang, Tưởng Dung nhìn rèm tầng hai kéo kín mít, lần này cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/shangri-la/884234/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.