“Em đi đâu?”
Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến, Nhậm Lung tay đút túi áo đứng tựa bên tường, mặt mày hằm hằm như thể cảnh sát túm được kẻ trộm.
Lúc này tôi đang xỏ đôi Crocs, mặc quần đùi ở nhà, dùng dây thun cột tóc mái trước trán, trong miệng còn ngậm kẹo mút vị sữa bò, tay thì xách một cái túi to đùng.
Tôi đánh giá một lượt cả người từ trên xuống dưới, tủi thân lên tiếng: “Đi đổ rác chứ đi đâu…”
Nhậm Lung giật lấy túi rác trên tay tôi: “Em ở nhà, anh đi đổ.”
Còn chưa đợi tôi phản ứng, cửa nhà đã rầm một tiếng bị đóng chặt.
Tôi vò đầu bứt tóc, bỗng nhiên tôi có một loại cảm giác “Dương quý phi” bị giam lỏng.
Từ hôm tôi và anh đi bệnh viện về, ngày nào Nhậm Lung cũng giám sát tôi. Hai tháng chầm chậm trôi qua, tôi cẩn thận nhẩm đếm, vậy mà không có một ngày nào tôi được “thả” luôn.
Lòng tôi bỗng sáng tỏ, đương nhiên là bởi người đàn ông kia sợ tôi ra ngoài “lêu lổng” đây mà.
Lúc Nhậm Lung trở lại, tôi đang vắt chân ngồi trên sofa. Được nhờ sự giám sát của anh, mấy đợt cuối tuần tôi không ra ngoài, đâm ra suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây.
Tôi ngồi trên ghế đong đưa hai chân, miệng ngậm kẹo, thăm dò nói: “Anh Lung, tối nay em không muốn nấu cơm.”
Nhậm Lung đang lấy khăn giấy lau tay, đôi tay thon dài ấy làm người ta xúc động muốn nhào tới liếm một cái.
“Thế để anh nấu vậy.”
Tôi hú hồn cắn cái rốp viên kẹo sữa bò trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sexsomnia/1160822/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.