Chút ánh nắng phả trên gương mặt, tôi chật vật mở mắt. Đập vào mắt là một lồng ngực trần trụi màu lúa mạch. Người đàn ông này lúc ngủ thường nhăn mày, nom rất dữ. Dáng người anh khỏe khoắn, cơ bắp cuồn cuộn. Hồi học đại học, tôi đã từng trêu anh rằng nhỡ đâu cuộc sống sau khi tốt nghiệp của hai chúng tôi khó khăn quá, anh có thể làm huấn luyện viên thể hình, còn tôi sẽ ở bên ngoài hét “Thể hình, vũ đạo, yoga đi bà con cô bác!”. Anh nghe xong bèn đạp tôi một cái, bật cười mắng tôi chả có chí hướng gì cả. Ờm gì nhỉ, tôi có bệnh, lại cứ thích nghe anh dạy dỗ tôi. Lúc anh dạy dỗ người khác cực kì ngầu. Tôi rón ra rón rén bò xuống giường, im hơi lặng tiếng tập trung nhặt một đống khăn giấy trên mặt đất, bên trên chúng đầy mùi tanh, cũng chẳng biết là của tôi hay là của anh nữa. À đúng, quần lót của tôi đâu rồi? Ò, má nó, rớt dưới gầm giường tiêu rồi. Quần áo của anh rải lung tung trên mặt đất, tôi nhặt lên rồi xếp gọn chúng đặt bên đầu giường. Rồi tôi nhanh chóng mặc quần, để trần, nhón chân rời khỏi phòng ngủ của anh. Đống khăn giấy tôi ném hết vào bồn cầu, tiêu hủy chiến tích. Sợ ồn làm anh tỉnh nên lúc soi gương vệ sinh cá nhân tôi cũng chỉ vặn be bé cái vòi nước. Người trong gương đang đánh răng, da rất trắng, mắt một mí, nom rất là đẹp trai, chỉ là dưới mắt đầy quầng thâm, biểu hiện của ngủ không ngon. Đậu má, trước ngực còn có mấy vệt hồng hồng, là dấu hôn mà anh để lại. Tôi hết cách, chỉ đành kiếm cái áo ngắn tay tròng vào. Chậc, rõ ràng ở nhà tôi thích ở trần lắm mà. “Reng reng reng—” Lúc đồng hồ báo thức reo, tôi đã nấu xong hai phần cơm rang, một phần trong đó bày thêm thịt thăn, anh ấy thích ăn. Tai nghe tiếng chuông mà lòng dạ thấp thỏm, lại đến giờ tôi phải làm diễn viên rồi. Từ phòng ngủ truyền đến âm thanh sột soạt, tôi biết là anh đã dậy. Không lâu sau, anh thu xếp gọn gàng, loẹt xoẹt đôi dép lê chầm chậm bước tới phòng khách. Ảnh đến rồi! Tình thế cấp bách, phòng bị là số một. “Cơm rang thịt hả?” Tôi bật cười: “Yo, anh Lung nè cái mũi cún của anh thính thật đấy.” “Cút.” Bưng cơm rang lên bàn xong, hai chúng tôi bắt đầu vùi đầu ăn. “Tối qua em bật điều hòa giúp anh à?” Tôi đang nhai cơm, nói không rõ chữ trả lời anh: “À, nóng lên rồi,tối qua lúc anh đi tắm em bật đấy.” “Tốt bụng quá nhỉ.” “Chả thế, em không những đẹp trai mà còn rất tận tâm.” “Thế cũng không có bạn gái.” “Hừ, là tự em không muốn tìm thôi chứ hồi đại học con gái thích em có thể xếp thành ba vòng quanh trường đấy.” “Em cứ chém tiếp đi.” Thực ra điều hòa là anh tự mở mà. Người này lại chả nhớ gì cả. Anh nhìn chằm chằm cái bát của tôi một lúc, sau rồi gắp một miếng thịt từ bát mình ném cho tôi. Thịt nạc, một miếng lớn ơi là lớn. Anh vừa gắp thịt cho tôi vừa bảo: “Tối qua lúc ngủ anh lại cởi quần áo.” “Bình thường mà, nhiều khi em cũng thế, lúc dậy thì quên mất chả biết cởi lúc nào.” Tôi giả bộ nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát, khóe mắt thì len lén nhìn anh, tôi thấy thái độ của anh có vẻ khá là thờ ơ. Anh nói tiếp: “Lần này đến quần lót anh cũng cởi luôn.” “Ngủ nude hả, anh giai anh đỉnh đấy, biết vậy sáng nay em đã xốc chăn của anh lên để ngó rồi, hai chúng ta làm ván đọ to đọ nhỏ.” Anh đạp cho tôi một cú bên dưới bàn ăn: “Cút đê.” “Tuân mệnh. Anh Lung, em cút, em cút đây.” “Bớt nghịch và mau ăn đi, đợi tí nữa còn họp sớm. Kế hoạch của tổ A em đã xem hay chưa?” “Xem rồi, anh Lung, em thấy kế hoạch đó không ổn lắm, cần phải sửa.” Anh gật đầu: “Tối qua tổ bọn họ sửa rồi, để hôm nay coi sao.” Chuyện này cứ vậy coi như xong. Lần đầu tiên tôi gặp Nhậm Lung là ngày khai giảng đại học, tôi tới kí túc xá để báo danh. Trong kí túc có một anh giai da màu lúa mạch rất ngầu, dáng người cao vút, mắt to, mày kiếm, lúc nhìn mà cứ như trừng người ta, nom hơi hung dữ. Tôi phát hiện anh ấy nằm giường trên giường của tôi. Khi mới thấy anh, chẳng hiểu tại sao tôi lại hơi hơi sợ anh. Anh ở giường trên dùng khăn lau ván giường, tôi nở nụ cười với anh, giới thiệu rằng mình tên Dương Dương. Anh liếc tôi một cái: “Chữ Dương nào?” “Dương trong mặt trời ấy.” Anh nhảy từ giường trên xuống, cơ bắp nơi cánh tay chắc nịch, nhìn cái là biết thường xuyên tập luyện. “Nhậm Lung.” “Long nào? Long trong Thành Long hả?”[1] [1] chữ Lung (泷) trong tên Nhậm Lung phát âm là /lóng/, chữ Long (龙) trong Thành Long cũng phát âm là /lóng/ nên bạn Dương tưởng anh tên là Long:)))) “Thêm ba chấm thủy.” Anh trả lời tôi xong, thuận tay cầm khăn lau luôn ván giường cho tôi, lau được cả tấn bụi. Tôi vội vàng kéo lấy cánh tay anh: “Anh đừng lau, để em tự làm là được.” Anh bật cười, lúc cười nhìn anh không còn hung dữ nữa. Nhậm Lung nhìn nhìn tay tôi, bảo: “Để anh làm cho, nhìn em chân yếu tay mềm thế kia.” Tôi bỗng hơi đỏ mặt, đúng thật là ở nhà tôi chẳng làm cái gì cả. Anh ngầu thật đấy, cũng rất biết chăm sóc người khác. Một phòng kí túc xá sáu người ở, cũng có phòng bốn người nhưng là dành cho mấy đứa nhà có điều kiện, tốt nghiệp xong là về nhà kế thừa gia nghiệp. Tôi chịu, không chơi nổi với đám đó. Ấy vậy mà ở với Nhậm Lung, tôi lại thấy quen. Hai chúng tôi đều thích xem phim, rảnh rỗi là đi xem phim cùng nhau. Rạp chiếu phim gần trường học thường thường toàn thấy đám yêu nhau, phim chiếu gì không quan trọng, bọn họ chỉ “mưu đồ” rạp chiếu phim để hôn nhau thôi. Ngược lại thì tôi và Nhậm Lung đúng là một cảnh tượng mới lạ. Hai chúng tôi thường hay tập trung tinh thần xem phim, xem xong còn thích đánh giá phim. Có khi ý kiến bất đồng, tôi và anh còn cãi mồm mấy câu. Nhất kiến chung tình, bốn chữ này nghe có vẻ vu vơ, song lâu ngày sinh tình đích thực là một chân lý. Từ hồi cấp hai tôi đã phát hiện ra mình thích con trai. Từ nhỏ đến lớn xung quanh tôi chẳng có ai quá xuất chúng có thể lọt vào mắt tôi cả. Người đầu tiên khiến tôi động lòng là Lương Triều Vỹ[2], Nhậm Lung anh là người thứ hai. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại thích anh, tôi không nói rõ được. [2] Lương Triều Vỹ: diễn viên người Hồng Kông Anh là một tên con trai xoàng xĩnh. Trai thẳng, thích con gái, đã từng yêu mấy lần rồi. Sau khi có bạn gái thì anh không còn thích xem phim về chủ đề tình yêu nữa, anh bảo yêu với đương nhạt như nước ốc. Còn bảo tình yêu là thứ gì đó thật khô khan và phiền phức. Trước nay tôi vô cùng sùng bái con người anh, thế nên anh làm gì tôi cũng ở bên anh, anh nói gì tôi cũng gật đầu. Duy lần đó là tôi lắc đầu. Năm ấy học đại học, tôi rời nhà rời quê hương, tới một thành phố xa tít tắp, ở một nơi lạ lẫm, song ở nơi ấy tôi lại gặp được Nhậm Lung. Mớ tình yêu phiền phức này khiến tôi từ một con bọ không đầu biến thành một nhành hoa đón nắng nở rộ. Tình yêu tuy rằng phiền phức đấy, nhưng ít nhất nó cũng là một mớ phiền phức lãng mạn. Chúng ta ai rồi cũng phải rơi vào bể tình thôi. Năm tư đại học, Nhậm Lung lại yêu một bạn nữ khác, hai người ở bên nhau như thể tình bạn giữa hai đứa con gái có kèm thêm tầng quan hệ giường chiếu. Một lần ba người ra ngoài ăn lẩu có uống chút rượu và chơi một trò chơi, một người hỏi, hai người còn lại đồng loạt lắc đầu hoặc gật đầu. Tôi cuối cùng tiện miệng hỏi hai người bọn họ một câu: “Hai người yêu đối phương bao nhiêu?” Nhậm Lung và cô gái ấy uống khá nhiều, cả hai đồng thời lắc đầu, một người nói “bình thường”, người còn lại thì bảo “cũng tạm”. Hai người này yêu nhau quả thực nhạt nhẽo. Cô gái đó là bạn gái cuối cùng của Nhậm Lung. Về sau chúng tôi đi xem một bộ phim tình yêu, tôi đánh giá điểm cao, còn anh thì cho điểm thấp tẹt. Anh bảo anh thấy chả có gì thú vị, không chân thực. Tôi nói đùa một câu: “Nói không chừng tình yêu chỉ tồn tại trên giường thôi.” Đùa gì chả buồn cười tẹo nào. Thế mà nom Nhậm Lung có vẻ xem luôn câu nói của tôi thành châm ngôn trong cuộc sống. Về sau bên cạnh anh có thêm vài cô gái, cô nào cô nấy được dăm ba bữa là chào tạm biệt. Mấy năm gần đây, đến cả bạn giường cố định anh cũng không có. Tôi đã từng khuyên anh, bảo anh tìm một cô gái đáng tin chút rồi yêu đương cho nghiêm túc. Anh không nghe, mà cũng may anh không nghe tôi. Trong lòng tôi âm ỉ không muốn anh tìm bạn gái, một chút cũng không muốn giao anh cho người khác, y chang một con gà trống làm bằng sắt, vắt cổ chày ra nước, ích kỉ vô cùng. Cũng bởi tôi thực sự thực sự rất yêu anh. Tối qua là lần thứ chín Nhậm Lung lên giường với tôi, chỉ có điều anh dậy rồi là không nhớ gì cả. Mười tháng trước, khi mà lần đầu tiên anh bổ nhào lên người tôi, tôi cảm thấy hình như anh có gì đó sai sai, tôi nói chuyện với anh anh cũng không phản ứng, giống như đang ngủ. Buổi sáng tỉnh dậy, tôi tưởng tình bạn bền vững giữa hai chúng tôi cứ thế đi tong. Kết quả anh không nhớ gì cả. Tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn. Vài tháng sau, chuyện này lặp lại mấy lần, tôi muốn nói với anh song rề rà mãi chẳng nói. Tôi tới tìm bác sĩ xin tư vấn, bác sĩ bảo anh như vậy là triệu chứng của Sexsomnia, hội chứng rối loạn tình dục khi ngủ. Bác sĩ nói áp lực, mệt mỏi, say rượu, thiếu ngủ và lạm dụng thuốc đều có thể dẫn tới chứng bệnh này, người bệnh trong lúc ngủ mơ sẽ cùng người khác phát sinh quan hệ nhưng bản thân người đó lại không biết, thường thường lúc tỉnh lại cũng sẽ không nhớ. Về phần Nhậm Lung mắc chứng bệnh này thì tôi không thấy kì quái quá, anh hay thức đêm, cũng hay uống rượu. Sau khi tôi và Nhậm Lung tốt nghiệp, tụi tôi kéo thêm mấy đứa bạn đại học cùng nhau góp vốn mở một công ty nhỏ. Lúc mới đầu, mỗi một bước đi đều khó khăn vô cùng, rời xa vườn trường, cuộc sống hắt cho chúng tôi hết chậu máu chó này đến chậu máu chó khác. Nhậm Lung là quản lí của chúng tôi, áp lực của anh vô cùng lớn, bận cái là mấy ngày mấy đêm không ngủ. Con người anh lại hào sảng, uống rượu với khách hàng cực kì thành thật, mấy cân rượu trắng ra sức đổ vào bụng. Cái anh này ấy à, thật khiến người ta lo lắng. Mỗi lần nhìn anh tiều tụy, lòng tôi lại rối như tơ vò. Vì để tiết kiệm tiền nên sau khi tốt nghiệp tôi và Nhậm Lung quyết định cùng thuê nhà. Hai năm này, công ty cũng ăn nên làm ra, hai con quỷ nghèo như chúng tôi cũng được đổi đời, nhưng tụi tôi ở chung quen rồi, chẳng ai có ý định ở riêng cả. Bác sĩ nói, dựa theo tần suất phát bệnh thì trường hợp của Nhậm Lung không nghiêm trọng. Hiện tại chỉ có thể uống thuốc trị mộng du để điều tiết lại, nhưng muốn trị tận gốc thì không có khả năng. Chuyện quan trọng thế này, theo lí mà nói thì tôi bắt buộc phải thông báo cho anh, nhưng mà tính tình anh ương ngạnh lắm. Tôi sợ khi nói thật với anh, anh chắc chắn sẽ dọn ra ngoài, biết đâu sợ tái phát bệnh, anh còn không ngủ luôn. Tôi không muốn để anh dọn đi lắm, cũng hi vọng anh có thể ngủ thật ngon. Bệnh này thì có gì mà phải sợ, chỉ cần hạn chế không cho anh và người khác ngủ cùng một cái giường là được. Dù sao anh ở với tôi, ngủ với tôi, anh cũng không biết, mà tôi cũng chẳng thiệt. Vốn dĩ tôi cho rằng có thể giấu anh, ai dè rất nhanh tôi đã bị lộ tẩy. Lời tác giả: Sexsomnia không phải là tôi nghĩ ra đâu, nó là một chứng bệnh có thật trong cuộc sống. Áp lực, mệt mỏi, uống rượu nhiều, thiếu ngủ và lạm dụng thuốc đều có thể dẫn đến căn bệnh này. Thực ra căn bệnh này trong đời sống thực tế vô cùng nguy hiểm, rất có thể sẽ gây ra tổn thương không thể bù đắp đối với nửa kia của mình (cơ mà đây là một câu chuyện nhẹ nhàng, không có tổn thương gì hết đâu nha (*•̀ᴗ•́*)و) Ly: Một chiếc hố be bé ~ hoan nghênh mọi người bắt lỗi, tui sẽ beta dần dần và từ từ ~ cảm ơn mọi người đã đón đọc nha ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]