Trong văn phòng trống hoác chả có ai, Norton sững sờ, quay ngoắt sang quát Berwick, “Còn không mau phái người đi tìm?!”
“Tìm ai?” Ngay bên cạnh có một giọng nói trong veo vang lên hỏi.
Mạc Tử Mộc đang đứng ngay gần đó, Norton soi mói Mạc Tử Mộc từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hầm hừ, “Ban nãy cậu đi đâu?”
“Tôi… Đi vệ sinh thôi mà.” Cậu giơ giơ đôi tay ướt nước.
Sắc mặt Norton thế là hòa dịu trở lại, “Cậu đến có việc gì?”
Mạc Tử Mộc lia nhìn những người khác, Norton bèn hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, dõng dạc sai bảo, “Cảnh ngục Berwick, anh còn chuyện gì nữa không?”
Berwick ngượng nghịu tự giác cuốn gói, ông quản gia cũng biết điều tránh đi luôn, lúc này Norton mới chỉnh ngay ngắn lại cravat, mới rồi hoảng hồn quá đâm ra ông ta không để ý lắm cravat thắt chưa đẹp, sau đó mới lạnh lùng bảo, “Giờ thì nói đi, Seven, nếu lãng xẹt chạy tới đây thì chớ trách tôi…”
“Ivan muốn gây bạo động!” Mạc Tử Mộc cắt ngang lời ông ta, đề cập thẳng vấn đề luôn, và y như dự đoán, Norton bàng hoàng, chỉ là sự bàng hoàng đó không thể hiện ra mặt.
Khí lạnh quanh thân ông ta làm sống lưng cậu ớn lạnh, Norton lại nới lỏng cravat, dài giọng mà rằng, “Bạo động? Nói rõ hơn xem.”
Mạc Tử Mộc bèn kể, “Anh ta cho Sticks đi rêu rao khắp nơi, giống như đang âm mưu gây một trận bạo động trong nhà tù.”
Norton dài mặt, “Nghe nói à? Seven, từ chừng nào cậu cần mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/seven/1907689/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.