*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Như biết cậu nghĩ gì trong lòng, Dylan mỉm cười sờ sờ vành tai cậu: “Tối tôi đến đón em.”
“Dạ.”
Chu Thụy ngập ngừng không muốn xuống xe. Nhìn nhìn anh rồi bất chợt nghiêng người tới ôm lấy cổ anh, dâng môi mình lên.
Dylan thuận theo mà ngậm lấy chúng, mút nhẹ, vói lưỡi vào trong càn quét một trận rồi mới buông cậu ra. Khẽ cười nhìn cậu đỏ mặt, vội vàng mở cửa xe chạy lên nhà.
Tối đó sau khi quán ăn đóng cửa, Chu Thụy cũng đã chuẩn bị đồ đạc xong. Vừa nghe thấy tiếng xe của Dylan đỗ lại dưới nhà liền chạy ào ra.
Dylan còn chưa bước xuống xe thì đã thấy cậu híp mắt cười chạy tới.
Xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu Thụy, hỏi: “Chỉ mang một cái balô? Có muốn mang theo gì nữa không?”
Chu Thụy lắc lắc đầu: “Dạ không. Ừm… dù sao, chỉ ở một khoảng thời gian thôi, buổi sáng vẫn đến quán ăn, cho nên em nghĩ là không cần mang gì nhiều.”
“Ừ.” Dylan mở cửa xe cho cậu.
Xe chạy ra ngoại thành, đã mười giờ tối nên đường xá vắng vẻ. Suốt đường đi tay Chu Thụy bị ai đó nắm mãi không buông, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay cậu. Làm cậu nhột muốn chết nhưng vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/series-gia-toc-sullivan-ban-tinh-cua-toi-la-ma-ca-rong/1321208/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.