*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều Dylan tăng ca, Chu Thụy tiếp tục mang thức ăn đến công ty cho Dylan rồi lại bỏ chạy nhanh như gió.
Nhưng hôm sau, cậu không thể ôm cái ý định ‘bao nuôi’ anh nữa, nhìn gương mặt nghiêm túc ngồi đối diện, cậu lắp bắp: “Em… thật sự không cần mà.”
Dylan thật bó tay với cậu, anh thở dài, đứng dậy bước qua chỗ cậu, ngồi phịch xuống, một tay gác lên lưng ghế sô pha phía sau cậu: “Em như vậy là sao đây? Tiền trả cho em thì phải trả chứ.”
Anh rất hưởng thụ cảm giác cậu tới đưa cơm cho mình, cứ như cô vợ nhỏ chăm lo cho chồng vậy. Nhưng không có nghĩa là anh thực sự muốn ăn đồ của quán cậu mà không trả tiền nha.
“Nếu tôi cứ ăn mãi thì em cũng không nhận tiền mãi sao? Buôn bán như vậy không sợ phá sản hả?”
Chu Thụy ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng cứ như một giây sau cậu sẽ gật đầu ngay tắp lự. Mà quả thật cậu cũng muốn gật đầu lắm, cậu nguyện như vậy nha, mỗi ngày đưa cơm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/series-gia-toc-sullivan-ban-tinh-cua-toi-la-ma-ca-rong/1321201/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.