Sau khi cùng nhau trải qua lễ tình nhân ngọt ngào như mật, cuộc sống trở lại như những ngày thường khác, cậu vào công ty sau sếp, mà một bước vừa đặt vào cửa công ty liền nghe thấy Lâm Húc vẻ mặt đen tối nhìn về phía sếp “Sếp, tôi đã biết tiểu bạch thỏ đã chui đầu vào lưới, anh thế nhưng vẫn giấu diếm, mau mau giải thích, chuyện là như nào?”
Sếp nghe vậy gợi lên khóe miệng, phát ra tiếng cười sung sướng, ý cười bỗng chốc đong đầy đáy mắt “Cậu nói xem?”
“Này là thành công lớn nha, như vậy sếp phải mời cơm bọn tôi!”
Trong nháy mắt, mọi người cũng ồn ào, nhao nhao hết cả lên.
“Phải là buffet!” Đồng sự ất đề nghị.
“Đừng nói ngốc thế! Một bữa cơm sao có thể đủ bồi thường công lao chúng ta cố gắng phối hợp nha, ít nhất phải mời chúng ta một tuần cơm trưa!” Đồng sự bính lắc lắc ngón trỏ, to mồm nói.
“Đúng rồi!” Đồng sự giáp phụ họa.
Nhưng mà, trong nháy mắt, cậu thế nhưng cảm thấy rùng cả mình.
Mọi người đang nói cái gì vậy? Gần đây công ty nhận được hợp đồng lớn nào sao? Quảng cáo sữa bột trẻ con vừa mới hoàn thành, hợp đồng mới còn chưa có đi.
Cậu nhướng mày, khó hiểu hỏi “Công ty chúng ta mới nhận hợp đồng quảng cáo ‘tiểu bạch thỏ’ sao? ‘Tiểu bạch thỏ’ là sản phẩm gì? Là thỏ thật hay thỏ bông?”
Một giây, hai giây… Ách, vì sao tất cả mọi người đều không nói gì?
Đem ánh mắt khó hiểu nhìn về phía sếp nhà mình. Hắn không trả lời, cười đến quan lộ sáng lạn, ngược lại nhìn cậu, môi hơi hơi giật giật, phun ra một câu chả liên quan gì tới vấn đề cậu hỏi “Thật đáng yêu.”
“Phốc!!!” một tiếng, toàn bộ công ty cư nhiên đồng loạt phì cười, mà Lâm Húc hắn còn khoa trương phun hết cafe lên người Tiểu Lí.
Uy, tìm người để ý hắn một chút được không! Bọn họ rốt cuộc làm sao rồi? Toàn bộ bị bệnh sao?
Nhìn nhìn đáy mắt sếp nhà mình ý cười càng đậm, cậu cảm thấy mạc danh kì diệu cho hắn một cái xem thường.
Thật là một đám người chả hiểu sao nữa! Hừ, mặc kệ bọn họ, tranh thủ sớm một chút hoàn thành công việc, tan ca sớm một chút.
Vỗ vỗ tay, đem sự chú ý của mọi người tập trung lại đây, trên mặt sếp ý cười vẫn không giảm, vẻ mặt sung sướng mở miệng “Được rồi, những ai liên quan tới hợp đồng lần này chuẩn bị chút nữa họp!”
Hợp đồng lần này quy mô không lớn, cỡ trung trung, Lâm Húc cùng hai ba người nữa phụ trách hoàn thành, mà sếp chỉ cần theo sau giúp đỡ, ngẫu nhiên góp ý mà thôi, cho nên thân là nhân viên nhỏ như cậu không cần tham dự.
Nói chứ gần đây sếp không bắt cậu tăng ca, ha ha, là bởi vì giờ đây bọn họ đã ở cùng một chỗ rồi sao?
Cậu một bên ngây ngô cười, một bên không chuyển mắt nhìn tài liệu, công việc của cậu cứ thế thong thả cũng hoàn thành.
Bởi vì sếp đột xuất phải ra ngoài bàn việc, cho nên hôm nay chỉ có mình cậu tan ca, thế nên cậu quyết định trước mua đồ ăn về nhà, chờ sếp sau khi bàn công tác về sẽ tự mình xuống bếp, ăn bữa tiệc hải sản thật lớn.
“Ừm, tôm, cá, cua, ốc, rau… Toàn bộ đều đủ rồi.” Có vẻ mua hơi nhiều? Kệ đi, để sếp quyết định làm gì thì làm, còn lại bỏ tủ lạnh ăn dần.
Cất đồ đạc xong xuôi, sau khi cởi áo khoác, cậu liền đặt mông ngồi phịch lên ghế sopha, xem tin tức trên TV, tay tùy ý đặt trên áo khoác.
Ế…
Sao cảm giác là lạ nhỉ? Có giấy gì dán trên áo cậu sao?
Lấy áo khoác ra nhìn kĩ, cậu lập tức ngây ngẩn cả người, cư nhiên lộ ra một bức tranh tiểu bạch thỏ đáng yêu chui đầu vào lưới.
Trời ạ, không phải chứ? Không phải đâu? Tờ giấy này rốt cuộc dán trên áo cậu bao lâu rồi? Úc, hôm nay cậu chính là vẫn mặc nó không cởi ra… Khó trách, khó trách vừa rồi trên đường trở về nhà, mọi người vẫn cười cậu. Còn giống như có người nói thực đáng yêu… Quả thực đáng yêu, bất quá cậu sẽ không bỏ qua cho tên kia.
Hừ, không cần hỏi, nhất định là Lâm Húc làm chuyện tốt. Thù này không báo, không phải quân tư, Lâm Húc cừ chờ đấy!
Tới buổi tối, rất không may chính là không biết có phải vì ban ngày cậu nghe quá nhiều về tiểu bạch thỏ hay không mà cậu thế nhưng lại mơ về nó.
Trong giấc mơ, một con tiểu bạch thỏ sống một cuộc sống rất khoái nhạc trong rừng rậm, nhảy nhót khắp nơi đến là vui, nhưng sau đó cư nhiên ngốc vù vù nhảy vào một cái bẫy, bên cạnh còn có một người đang đứng… Quỷ dị chính là, nó cư nhiên cười đến vô cùng hạnh phúc, cam nguyện chui đầu vô lưới!
“Nha…”
Dụi dụi mắt, lại nhìn nhìn tay mình.
“Hì hì, là mơ mà thôi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Tiếng sếp khàn khàn vang lên bên tai, xem ra là bị cậu đánh thức.
“Nằm mơ, mơ chính mình biến thành một con tiểu bạch thỏ.” Chẳng lẽ, thật là ngày nghĩ gì thì đêm liền mơ về cái đó sao?
“Như vậy tôi là biến thành thợ săn, bắt được tiểu bạch thỏ nhà em hay sao?” Sếp vừa nói vừa ôm cậu vào trong lòng, cười ha ha nói.
Nghe vậy, cậu lập tức rướn đầu nhìn sếp. Chẳng lẽ, sếp cũng mơ thấy giống cậu sao? A, không nghĩ tới nha, bọn họ cư nhiên tâm linh tương thông.
Hôn hôn trán cậu, sau khi thấp giọng nói một cậu, sếp tiếp tục ôm ghì lấy cậu, rất nhanh liền lại ngủ mất, mà tươi cười trên mặt vẫn không tiêu tán đi.
“Ngủ ngon, tiểu bạch thỏ tôi yêu nhất.”
Một câu này mãi vọng bên tai cậu, dẫn dắt Bạch Hạo Lãng chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]