Một lát sau, khi nhịp thở và cảm giác ở đôi chân dần trở lại bình thường, Tiểu Dã nhấc mắt nhìn người thanh niên đang đứng tựa vào thân cây nhìn về phía trời xa kia.
Cô nhớ đến cành cây trôi nổi khi nãy và tiếng kêu bật thốt có vẻ đau đớn của anh ta, lúc này sự áy náy lại lan tràn:
- Anh có sao không?
A Dương ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt như muốn hỏi: Chẳng phải người "có sao" lúc này là cô sao?
Tiểu Dã không biết anh ta tỏ vẻ không hiểu hay là đang cố tình từ chối sự quan tâm của mình nữa. Cô lười đoán, vì thế liền hỏi thẳng:
- Tôi muốn hỏi lưng anh không có vấn đề gì chứ?
A Dương hết đường trốn tránh, vừa nhấc người đứng thẳng dậy vừa nhếch môi trả lời:
- Vấn đề cái khỉ... Mẹ kiếp!
Đang định tỏ ra mạnh mẽ thì lưng áo va vào một đoạn cành cụt nhô ra, đau đến anh ta giật mình nhe răng nói bậy luôn.
Tiểu Dã xoay mặt sang hướng khác để che giấu nụ cười đang nở rộ trên mặt mình, nhưng bả vai run rẩy đã bán đứng cô.
Giả vờ mạnh mẽ trước mặt người ta không thành còn bị đối tượng xem như trò cười, mặt A Dương đen lại, cúi xuống nhặt ba lô xong bỏ đi trước. Dưới ánh mặt trời còn sáng rõ, hai chóp tai người thanh niên từ từ đỏ lựng.
Thế này cũng quá là đáng yêu rồi!
Nếu như A Dương thực sự đọc được nội tâm người khác như cô nghĩ, e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-tan-dung-kieu-ngao-nhu-vay/2602417/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.