Chủ nhân của bàn tay ấy là người Tiểu Dã đã kiên quyết không gặp suốt nửa tháng nay, mặc cho ba ngày sau lần khắc khẩu đó anh ta đã bắt đầu tìm cớ xuất hiện trong nhà Quý Mộc. Tiểu Dã đóng cửa không muốn gặp ai, A Dương đành chịu đựng Quý Mộc lải nhải bên tai để tranh thủ đến ngồi mỗi ngày một chút.
Con gái giận dỗi rất dai. Đây chính là bài học đầu tiên mà A Dương nhận được. Trước giờ cậu vẫn tưởng phụ nữ nào cũng giống như người mẹ dịu dàng dễ mềm lòng của mình, dỗ một chút sẽ không sao. Thế nhưng lần này A Dương đã đụng phải đá cứng rồi, người ta tức giận đến mức cự tuyệt không nhìn mặt cậu luôn rồi.
May mà lần này xem như kịp thời cứu mạng hai cô gái rắc rối này, xem ra có một chút hy vọng có thể tranh thủ được.
Lúc A Dương đưa hai cô gái với tình trạng hết sức thê thảm trở về nhà gỗ đã khiến Quý Mộc hoảng hồn đến nỗi nói năng lắp bắp, cậu ta lập tức sai người đi tìm bác sĩ. Liếc mắt thấy trên vai A Dương thấm một vệt màu đỏ, cậu ta ngạc nhiên hỏi:
- Anh cũng bị thương sao? Lúc nào, ở đâu vậy?
Tiểu Dã hoảng hồn nhìn về phía vai của anh ta. Đã qua hơn mười ngày mà vết thương ấy vẫn chưa lành hay sao? Hay vì cứu bọn cô mà vết thương vỡ ra rồi?
Nhìn thấy vẻ hốt hoảng xen lẫn tò mò của Quý Mộc, Tiểu Dã không đợi A Dương tìm lý do đã giành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-tan-dung-kieu-ngao-nhu-vay/2602390/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.