Nụ cười trên khuôn mặt Hinh Hinh trở nên méo xệch, trong đôi mắt tròn xoe nhưng trống rỗng ấy nhanh chóng dậy lên một tầng hơi nước bao phủ.
- Cháu định tỏ ra vô tri để tôi thả lỏng cảnh giác mà tìm cơ hội chạy trốn chứ gì? Ngốc thế! Cháu muốn làm như thế thì càng phải bình tĩnh hơn nữa. Cháu giống hệt một người tôi quen, hễ căng thẳng và lo sợ là cô ấy lại liếng thoắng không ngừng nghỉ, muốn ngó lơ cũng thật khó.
- Chú Tần đã bảo, đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng mua kem cho cháu vì đồ lạnh không tốt cho bệnh của cháu, nên cháu biết chú không phải là bạn của chú ấy. Cháu… hức… nhìn thấy chú có súng. Cháu sợ nếu như không ngoan ngoãn đi theo chú… hay làm ầm lên thì ba cháu sẽ vì cứu cháu mà mất mạng. Cháu… hức… yêu ba cháu… nhất trên đời.
Lời nói của cô bé khiến đáy lòng Quý Mộc xiết chặt lại đau đớn, nếu như đứa trẻ ấy còn tồn tại, nó sẽ yêu hắn như con bé yêu ba của nó chứ? Vì cớ gì người phải chịu đựng khổ đau mất mát liên tục cứ phải là hắn?
- Ba cháu… hức… cũng yêu cháu nhất. Khi cháu bị sốt giữa đêm, ba… sẽ cõng cháu chạy một quãng đường dài để đón xe vào thị trấn. Lần đầu tiên… khi cháu phát hiện mắt mình không nhìn thấy nữa… cháu sợ lắm, cháu khóc ầm ĩ lên. Ba ôm cháu vào lòng… bảo rằng sẽ không sao. Ba ôm thật chặt… thật chặt, cháu muốn giãy ra mà không được…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-tan-dung-kieu-ngao-nhu-vay/2602364/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.