Tần Tranh đang trong cơn hăng say bị dập tắt bất ngờ, há miệng muốn nói gì đó nhưng người ta đã đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại rồi. Bên trong truyền đến tiếng nôn khan cùng tiếng xả nước gấp rút. Sếp Tần cảm thấy rất ủy khuất. Bỏ đói anh lâu như vậy, mới thưởng cho chút ngon ngọt mà cô ấy lại có phản ứng như vậy với sự động chạm của anh. Đây là đang ghét bỏ anh ư?
Lúc Sở Nhiên ổn định lại rồi nở cửa bước ra ngoài, Tần Tranh tủi thân cụng đầu lên ván cửa, khuôn mặt muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu. Cô đang định an ủi anh rằng đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Ba Sở hắng giọng gọi Sở Nhiên và Tần Tranh xuống ăn cơm. Tần Tranh vừa nốc xong một bát thuốc lớn mà chẳng kiếm được hời, lúc này biểu tình như mất sổ gạo vâng dạ trong ảo não.
Cả bữa cơm, ba Sở nhìn chàng rể tương lai ngồi gảy từng hạt cơm với vẻ đau khổ không thể che giấu, ông bỗng dưng thấy chột dạ. Lẽ nào thuốc kia đắng đến mức làm mất khẩu vị luôn rồi? Mình xin thêm tí Hoàng Liên vào liệu có quá đáng lắm không? Được một lát ông lại tự an ủi mình, là đàn ông mà có chút cay đắng đã không chịu nổi thì làm sao bảo bọc cho con gái mình đây. Kệ nó.
- Tranh à, hôm nay cơm không hợp khẩu vị sao con? Con phải cố ăn thì mới mau phục hồi được chứ.
Ba Sở không phải là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-tan-dung-kieu-ngao-nhu-vay/2602336/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.