Trong giấc mộng Lâm Trình Tử mơ thấy cô đi lạc vào 1 khu vườn, nơi đó chim chóc hót vang, trăm hoa đua nở, là nơi ngập tràn ánh sáng của mùa xuân, ấm áp lại xinh đẹp. Cô đi giữa rừng hoa, cứ đi mãi đi mãi, mong muốn sẽ tìm được đích đến, nhưng vạn vật ở đây trãi dài đến bất tận, xung quanh cô chỉ toàn hoa là hoa, Lâm Trình Tử lo lắng, cô chạy loạn khắp nơi, đột nhiên phía xa xa có 1 bóng người, cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không thấy rõ là ai bởi cái bóng kia quá mờ nhạt, cô cố chạy đến gần cái ‘bóng’ ấy, đuỗi mãi, đuỗi mãi cho đến khi cô túm được góc áo của cái ‘bóng’, người kia chậm rãi xoay mặt lại, anh cười với cô, thật dịu dàng và yêu thương. Nhìn thấy anh mọi lo lắng sợ hãi trong cô như bị xóa tan tất cả, cô mĩm cười ngọt ngào, nắm lấy bàn tay to lớn của anh, mãi mãi không buông. Đúng, chính là mãi mãi.
Cảm giác mát lạnh khắp cơ thể đánh thức Lâm Trình Tử, cô nhíu mày có chút khó
Chịu vì bị đánh thức khỏi mộng đẹp, cô lười biếng nâng mi mắt, 1 chút ánh sáng từ bệ cửa sổ hắt vào bên trong căn phòng, nắng sớm ấm áp chính là món quà tuyệt vời nhất mà nữ thần mùa đông dành tặng cho mọi người khi bà đến thăm.
Trời đã ngày 1 buốt hơn, mùa đông đã chính thức chiếm chổ, nhưng trong phòng vẫn rất ấm áp, không hiểu là do phòng ấm hay vốn dĩ trong tim của cô đang rất ấm.
Sau khi hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-ta-thuc-on-nhu/147820/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.