47.
Vài giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn.
Trên đường đi không biết ba người ở phía trước có cãi nhau nữa hay không, bởi vì hiệu quả của tai nghe quá tốt nên ngay cả tiếp viên hàng không tới phát cơm cũng không thể đánh thức nổi cậu.
Xuống máy bay, Đàm Tự kéo hành lý của hai người đi còn nét mặt thì vẫn thản nhiên như cũ, "Tôi đi vệ sinh."
Túc Duy An đi ngay theo phía sau hắn, ngập ngừng bảo, "Cháu, cháu cũng đi."
Đặng Văn Thuỵ định nói gì đó nhưng lại thấy Lăng Nguyên sầm mặt, kéo vali của mình đi thẳng tới lối ra.
Anh cau mày, "Đi đâu vậy?"
Lăng Nguyên không thèm quay đầu lại, Đặng Văn Thuỵ đưa mắt nhìn quanh, thở dài rồi xoay người muốn tiến lên đuổi theo cậu.
"Thầy ơi." Tô Kỳ gọi anh lại, khoé miệng mang theo nụ cười, "Mọi người có gọi xe đưa đón của khách sạn không? Em chưa kịp gọi nữa, có thể đi nhờ được chứ?"
Sắc mặt của Lăng Nguyên đã tối sầm suốt cả chuyến bay rồi, Đặng Văn Thuỵ không muốn sinh thêm nhiều chuyện nên từ chối, "Tôi sợ là không đủ chỗ."
Tô Kỳ không bực nhọc mà gật đầu, "Vậy em sẽ liên hệ với trợ lý, thầy ơi, gặp lại ở khách sạn nhé."
Nói xong những lời này, Lăng Nguyên không biết đã đi tới đâu rồi.
Đặng Văn Thuỵ đẩy một xe hành lý cồng kềnh đi tìm khắp nơi, thật lâu sau mới tìm được người đang đeo tai nghe ngồi ở một góc xem phim kia.
Vừa mới định tiến lại, điện thoại bỗng vang lên tiếng vài tiếng.
[An An]: Cậu ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-luc-nao-cung-treu-choc-toi/295463/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.