Đã hai ngày sau lần nói chuyện với Tiêu Tiểu Nguyệt anh vẫn chưa gặp được cô lần nào. Con bé này có phải trốn rồi hay không? Không phải là không hẹn được Lục Cẩn Phong đó chứ? Có thể lắm nha, dù gì cậu ấy cũng khó gần như vậy, mấy cuộc hẹn vớ vẫn này chưa chắc đã để vô đầu. Vương Tiểu Khôi đang thầm hỏi thăm ba bốn đời nhà cô thì điện thoại reo lên, có tin nhắn đến.
Là cô
Được lắm, giờ này mới chịu lòi mặt ra, xem anh mày có nên đấm mày mấy cái không hả.
[Ca, quán cafe Daisy 2 giờ chiều]
[???]
[Không phải anh muốn gặp Lục Cẩn Phong sao? 2 giờ ra đó đi.]
Hẹn được rồi.
[Được, cảm ơn em.]
[Ây da không cần nha, anh đừng sợ, em chỉ nói nó là đi gặp tiền bối lấy đồ dùm em thôi, cố lên Khôi ca!]
[Được. Nhưng đưa cái gì bây giờ?]
[Thì... Anh cứ đưa đại sách vở bút thước gì gì đó, hay tranh đi, em nhớ anh còn chưa vẽ cho em đâu.]
[Được được.]
Đặt điện thoại xuống giường anh sướng như điên, rốt cuộc cũng được nói chuyện trực tiếp cậu ấy rồi. Mà lạ thật, sao Lục Cẩn Phong có thể đồng ý đến với cái lí do không mấy thuyết phục của Tiêu Hạ Nguyệt nhỉ. Cậu ấy rảnh quá nên chấp nhận đi lấy đồ giúp con bạn mình sao?
Chắc là không.
Đứng trước Daisy anh có chút hồi hộp, không phải chứ, sao giống với mấy thiếu nữ e thẹn lần đầu gặp người yêu thế này? Thôi bỏ đi, vào trong cái đã, nhỡ cậu ấy đợi lâu quá nên về thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-luc-cua-toi/268869/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.