Chu Trạch Tường thực sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ đi cầu phúc của thằng chó này: "Mày nhớ phải bày tỏ thái độ thành kính một chút, đừng đem theo cái mặt thối, biết cười thế nào chưa".
Diêm Quan Thương: "À".
Ống nghe truyền tới âm thanh thét gào: "À à cái beep, mày mà biết thì tao còn ở đây nói với mày làm cái quái gì!"
Diêm Quan Thương:...
Gần như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cái tính cách ngạo mạn của hắn, một số người có tín ngưỡng ở trong lòng, còn hắn căn bản không hề tin, nhưng Chu Trạch Tường vẫn cho rằng có mấy lời mình nên nói.
Nói thế nào thì thà rằng tin rằng có còn hơn không, có nhiều người thờ phụng như thế, tự nhiên nó cũng có đạo lý để tồn tại.
Dù sao hai người họ thân là anh em tốt, mắt Diêm Quan Thương chưa lành muốn đi cầu Phật, vốn là có việc muốn xin, tiền hương hỏa nhang đèn không thành vấn đề, chủ yếu trong lòng hắn không thành thật. Vì tâm không thành thật mà bị trách tội thế thì biết kêu ai bây giờ.
Anh em tốt ngu lâu khó đào tạo, đương nhiên cậu ta phải nói cho đối phương hiểu ra.
"Thái độ phải tốt, luôn nở nụ cười".
Diêm Quan Thương: "Thái độ đã tốt sao còn phải cười?"
Không yên lòng về cái mặt của mày đó có được không?
Đến cái lời như thế thằng chó này cũng có thể hỏi.
Chu Trạch Tường nghiêm túc đàng hoàng đáp: "Người khác không cười cũng được, mày không cười không được".
Diêm Quan Thương:?
Chu Trạch Tường: "Gương mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-diem-sao-the/283082/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.