Diêm Quan Thương nhìn bàn tay thô ráp nhăn nheo vỗ lên bàn tay mình, hắn vốn không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng hắn không hề né tránh. Hắn cảm thấy kính nể người mẹ như mẹ Tô, Tô Chiết trở thành người xuất sắc như ngày hôm nay không thể nào bỏ qua sự giáo dục của bà.
Kẻ mang tâm tính ngạo mạn không khỏi cảm thấy áy náy, phần áy náy này khó tả thành lời, chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời ba mươi năm hắn sống.
Hắn chưa từng có tâm lý đồng tình hay đồng cảm với ai, cũng lười đi tìm hiểu những cái đáng thương người khác hay kể. Hắn chưa từng che giấu thói hư tật xấu của mình, hắn nghĩ hắn hư hỏng tính tình không tốt thì thế nào, hắn không muốn thay đổi. Những kẻ không vừa mắt hắn đến cùng vẫn phải bất đắc dĩ lấy lòng hắn, phải nhìn sắc mặt hắn dựa vào hắn sống qua ngày.
Mà đến bây giờ ở bên cạnh mẹ Tô hắn lại không dám ngẩng đầu, hắn rất rõ ràng, bà không hi vọng Tô Chiết ở bên cạnh hắn. Hắn chưa từng làm cha làm mẹ, nhưng hắn nghe được sự bất đắc dĩ cùng đành phải chấp nhận của một người mẹ qua lời nói của bà.
Cho dù đứng ở góc độ nào mẹ Tô cũng có vị trí cao hơn hắn, nếu bà có tính tình như hắn, thế thì mối quan hệ của Tô Chiết với hắn sẽ biến thành thế nào?
Người đàn ông tự giễu cười cười, kết quả có thể đoán được.
Diêm Quan Thương to cao ngồi ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-diem-sao-the/1871607/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.