Khóe miệng Vương Đình lộ ra một nụ cười, ở đó, tuy cô mất đi đứa con, nhưng nhận được rấtnhiều tình cảm chân thành chất phác, "Ở trên thế giới này, ngoại trừ bàngoại ra, bọn họ chính là người thân của tôi. Cho nên, tôi trở về thànhphố A, vừa làm việc vừa tiếp nhận trị liệu. Bởi vì có bận lòng, cho nêntôi hồi phục rất nhanh, tuy không có tiếp nhận trị liệu tâm lý có hệthống, nhưng đã rất lâu rồi tôi cũng chưa có tái phát. Xét thấy tìnhtrạng sức khỏe của bà ngoại, tôi quyết định ở lại chăm sóc bà, muốn đợibà sau trăm tuổi sẽ trở về Vân Nam, sau đó thì không rời đi nữa."
"Những chuyện này, từ trước tới nay cô không có nhắc qua với người khác sao." Tòng Thiện suy đoán nói.
"Ừm." Vương Đình gật đầu, "Dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nênngay cả bà ngoại, cũng không biết hai năm qua rốt cuộc là tôi đã từngtrải qua những chuyện gì."
"Câu Tử Minh là vết thương trong lòngcô không thể đụng vào, cho nên, lúc cô gặp lại anh ta, mới có cảm giácvừa sợ lại vừa hoang mang, đúng không?" Tòng Thiện phân tích nói, bâygiờ hết thảy mọi chuyện đều đã nói thông suốt, năm đó Vương Đình khôngtừ mà biệt, là hạ quyết tâm rời khỏi Câu Tử Minh, cho nên lúc cô nhìnthấy anh, phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh. Mà Câu Tử Minh khôngbiết Vương Đình nghĩ như thế nào, với tính tình cao ngạo của anh ta, bịmột người phụ nữ "bỏ rơi" không hề có lý do, đương nhiên không thể camtâm, muốn hỏi rõ lý do,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-de-dat-mot-chut/2707670/quyen-2-chuong-59-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.