Cửa chính lần nữa đóng lại, Câu Tử Minh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cảnh giác của Vương Đình, ngoắc ngoắc ngón tay, nửa trêu tức nửa tùy tiện nói:"Lại đây."
Nhưng theo bản năng Vương Đình lại lùi về sau hai bước, muốn giữ một khoảng cách với anh.
Câu Tử Minh lại sải một bước dài bước tới, kéo lấy tay của Vương Đình, hơidùng sức, dễ dàng vây khốn cô ở trong ngực, khớp ngón tay rõ ràng ngảngớn mà nâng cằm cô lên, tác phong không đứng đắng nói: "Bây giờ mới sợsao, muộn rồi."
Bị anh kìm kẹp, Vương Đình đột nhiên nổi lên dũng khí, muốn tránh thoát khỏi anh, "Buông tôi ra!"
Câu Tử Minh lại đột nhiên ôm lấy eo cô, Vương Đình còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã bị anh ném vào trên ghế sofa, người đàn ông thon dài theo đóchụp lên, cánh tay chống ở hai bên, cười lạnh nói: "Tiếp tục gọi lớntiếng hơn một chút, cô càng gọi tôi càng hưng phấn."
"Anh vôsỉ." Hốc mắt Vương Đình ửng đỏ, cô thật quá ngu xuẩn, mới tin lời củangười đàn ông này, vừa rồi thật sự nên nghe theo Tòng Thiện.
"Côcũng không phải không biết tôi vô sỉ." Câu Tử Minh cười lưu manh, lòngngón tay vuốt ve ở trên mặt của Vương Đình, mập mờ nói, "Da thịt quảnhiên sờ tốt hơn so với trước đây, không biết có phải những chỗ kháccũng như vậy?"
Nói xong, tay của anh chầm chậm dời xuống, dừng ở trên vị trí cao vút của cô.
Vương Đình sợ tới mức lập tức vòng hai tay ôm ngực, khẩn cầu nói: "Xin anh, đừng như vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-de-dat-mot-chut/2707612/quyen-2-chuong-40-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.