Editor: smizluy1901
Một buổi sáng chạy ba bệnh viện, đến chỗ bệnh viện lão viện trưởng nằmviện, Tòng Thiện nhìn thấy Vương Đình đang đứng ở cửa, cầm di động chầnchừ đi tới đi lui, dường như muốn gọi điện rồi lại rất lưỡng lự.
"Vương Đình." Tòng Thiện đến gần, gọi.
Vương Đình vừa mới nhìn thấy Tòng Thiện, phản ứng đầu tiên chính là nhét điện thoại di dộng trở vào, cười nói: "Tòng Thiện, chị đến rồi à."
"Tình hình của lão viện trưởng thế nào?" Tòng Thiện thu hết nét mặt và độngtác của cô ấy vào trong mắt, nhưng không vội hỏi, dò hỏi.
"Vẫn như cũ." Vừa nhắc tới bà ngoại, vẻ mặt Vương Đình trở nên có chút u buồn.
"Tôi vào thăm bà một chút." Tòng Thiện đẩy cửa ra, đi vào.
Bởi vì buổi tối chỉ có một mình Vương Đình canh đêm, Tòng Thiện đặc biệt đi tìm bệnh viện, nói rõ tình hình trong nhà của lão viện trưởng, lại lặng lẽ thanh toán tiền hai giường, cho nên bây giờ phòng bệnh chỉ có mộtbệnh nhân là lão viện trưởng.
Thần sắc của lão viện trưởng vẫncòn mơ hồ, bây giờ đang ngủ mê man, Tòng Thiện đặt quà thăm bệnh ở trênđầu giường, nói cho cô ấy biết tiền chữa bệnh của lão viện trưởng có tin tức, Vương Đình liên tục nói cảm ơn.
Tòng Thiện ngồi ở một mépgiường khác, nhìn lão viện trưởng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào,nhìn Vương Đình, cười hỏi vấn đề vào cửa đã muốn hỏi: "Vương Đình, vừarồi cô là muốn gọi điện cho ai vậy?"
"À." Vương Đình ngẩn người,dường như không nghĩ tới Tòng Thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-de-dat-mot-chut/2707607/quyen-2-chuong-39-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.