Tòng Thiện hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nghe được anh nóinhư vậy, hơi ngẩn ra, chứng thực nói: "Anh nói là ở chung sao?"
"Ừ." Ánh mắt anh hàm chứa tình ý nồng nàn, giống như rượu nguyên chất làmcho người ta say đắm, "Anh muốn về nhà là có thể gặp được em, ôm lấyem."
"Nhưng cậu bên kia." Thật ra thì cô cũng không muốn xa anh,trong thời gian nửa ngày này, hai người đều không có ra ngoài, cùng ômnhau nói chuyện phiếm, lên mạng, xem TV, dường như nhìn đối phương thếnào cũng không thấy chán.
"Để cho anh, anh sẽ thuyết phục ôngấy." Hàn Dập Hạo tràn đầy tự tin nói, anh biết Thẩm Tòng Nghĩa là sợTòng Thiện chịu thiệt, nhưng anh đối với phần tình cảm này rất là nghiêm túc, hai người sớm muộn gì cũng ở chung, chỉ là vấn đề thời gian.
"Ừm." Tòng Thiện dịu dàng đáp lại nói, chợt nhớ tới một chuyện, có chút hưngphấn nói với anh, "Hàn Dập Hạo, em vẽ cho anh một bức tranh nhé."
"Em còn biết vẽ chân dung sao?" Hàn Dập Hạo cười hỏi.
"Cái gì gọi là còn? Có phải anh đã xem qua tranh vẽ trong phòng của em rồi đúng không?" Tòng Thiện híp mắt, "tra hỏi" nói.
"Vẽ rất khá." Anh thoải má thừa nhận, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi, hỏi, "Là mẹ em dạy em sao?"
"Thật ra thì từ nhỏ em đã bắt đầu học vẽ, chỉ có điều sau này gia cảnh sasút, không có tiền đi học tiếp, đều là do mẹ và cậu dạy em." Tòng Thiệnnói.
"Vậy em có nghĩ tới cầm bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-de-dat-mot-chut/2707512/quyen-2-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.