Chương trước
Chương sau
Nghe thấy lời của cô, nhìn lại bộ dáng lúng túng của cô ngay trước mắt, Hàn Dập Hạo bỗng nở nụ cười xấu xa, khớp ngón tay thon dài của anh dời đến chỗ cổ áo, động tác chậm chạp mà cởi nút áo sơ mi, lộ ra làn da màu đồng, ánh mắt của anh lạnh lùng mà còn âm hàn, mang theo hơi thở hiểm độc khiến người ta không rét mà run, người đàn ông cao lớn như Satan phủ xuống, anh tiến đến gần Thẩm Tòng Thiện, giọng lạnh như sắt: "Vậy bổn thiếu sẽ định tội danh này thành thật."
"Anh dám!" Mặc dù Thẩm Tòng Thiện có tố chất tâm lý tốt, nhưng ở dưới tình huống như vậy, đối phương lại mạnh như thế, cô cũng có chút hoảng.
Cô nhịn không được ôm chặt hai tay, rụt người lại, cô hơi ngẩng đầu, mắt to xinh đẹp cảnh giác nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Hàn Dập Hạo, vừa tức giận vừa thù hận.
"Cô nói xem bổn thiếu có dám hay không?" Anh hừ lạnh một tiếng, thân thể ngang tàng đột nhiên cúi thấp, hai tay chống ở hai bên đỉnh đầu của Thẩm Tòng Thiện, tầm vóc cường tráng phủ xuống một cái bóng mờ lớn, che phủ toàn thân thể của cô, khóe miệng anh chứa đựng nụ cười lạnh, con ngươi sáng lấp lánh, cả người giống như con báo săn đẹp mắt, vận sức chờ phát động.
Đương nhiên Thẩm Tòng Thiện biết rõ anh dám, làm cảnh sát, cô rất rõ tình huống bây giờ bất lợi với cô cỡ nào, cô trúng thuốc kích thích, cho dù anh cưỡng bức cô, anh cũng hoàn toàn có thể nói thành là cô chủ động, huống chi thuốc không phải là anh hạ, căn bản không có bất cứ quan hệ nào với anh.
Hơn nữa, mặc dù Thẩm Tòng Thiện không biết thân phận thật sự của anh, nhưng mơ hồ đoán được thế lức rất lớn sau lưng anh, nếu không sẽ không dễ dàng có thể can thiệp vào việc bổ nhiệm của cục thị.
Nhưng, cho dù anh là thiên hoàng lão tử, cô cũng tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu thế đối với anh, ánh mắt cô trong veo, môi hồng khẽ mở, dùng giọng bình tĩnh không hề gợn sóng mà chậm rãi thốt ra: "Tôi biết anh dám, nhưng tôi cũng phải nói cho anh biết, nếu như tối nay anh làm bất cứ chuyện tổn thương gì đối với tôi, Thẩm Tòng Thiện tôi thề với trời, tuyệt đối sẽ khiến anh trả giá thật lớn. Không cần biết anh là người như thế nào, cũng mặc kệ thế lực sau lưng anh lớn cỡ nào, chỉ cần tôi còn là một cảnh sát nhân dân, tôi nhất định sẽ tự tay bắt anh."
Cô không phải là uy hiếp, không phải là đe dọa, chỉ là nói ra sự thật, tỏ rõ lợi hại, chỉ cần anh dám làm càn, cô thân là cảnh sát, tuyệt đối tin rằng pháp luật sẽ trừng trị anh.
"Ha ha." Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cô chọc anh bật cười, khi người đàn ông điển trai cười thì càng hấp dẫn hơn, nhưng đầy giễu cợt, "Ý của cô là, chỉ cần khiến cô không còn làm cảnh sát, cô sẽ không có cách nào, phải không?"
"Vậy coi như là anh thừa nhận?" Cô đột nhiên hỏi.
"Thừa nhận cái gì?" Anh hỏi ngược lại.
"Chuyện tôi bị cách chức là anh động tay động chân phía sau." Không phải là nghi ngờ, mà là khẳng định, mặc dù trước đó cũng đã lờ mờ đoán được, nhưng bây giờ cô kết luận trăm phần trăm chuyện này là anh giở trò quỷ.
"Mật lệnh của bổn thiếu là để cho cô biến mất khỏi cảnh đội, nhưng hiển nhiên những người bên dưới hành sự bất lực." Anh trả lời một cách thoải mái.
"Rốt cuộc anh là ai." Cô không nhịn được hỏi.
"Cô chỉ cần nhớ kỹ, bổn thiếu là người có thể khống chế vận mạng sinh tử của người khác, cô hiểu chưa?" Anh dùng lòng ngón tay chứa vết chai ngả ngớn mà vuốt ve trên gương mặt nhẵn mịn bóng loáng của cô, thái độ mập mờ.
Gia thế của anh mạnh đến mức cô chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên, anh rất tò mò, một cô gái đối mặt với một người đàn ông có thể thao túng tiền đồ của cô, sẽ là loại phản ứng nào? Sẽ kinh hoàng, sẽ sợ hãi, hay là sẽ nhảy vào ôm ấp yêu thương?
"Lấy bàn tay bẩn thiểu của anh ra." Song, cô lại chỉ gạt bàn tay của anh ra, hơi nâng người lên, không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh cũng nhớ kỹ cho tôi, vận mạng của tôi trừ tôi ra, ai cũng không thể khống chế. Anh có biết tại sao anh không hại chết tôi không? Có lẽ lời nói của anh ngay cả cục trưởng cục cảnh sát thành phố cũng không dám không nghe theo, nhưng tôi cũng không phải là loại người yếu đuối đến mức có thể mặc cho người ta bóp dẹt nắn tròn như trong tưởng tượng của anh. Chức vị của tôi, quân hàm của tôi đều là dựa vào bản lĩnh thật sự có được. Tỉ suất phá án của tôi là cao nhất cả phân cục thậm chí là phân khu, số người đã cứu nhiều hơn anh tưởng tượng. Có thể nói mà không đỏ mặt chút nào, tôi tuyệt đối là một người cảnh sát tốt. Mà chính phủ và nhân dân là tuyệt đối sẽ không nhìn một người cảnh sát tốt bị một kẻ cặn bã xã hội, con mọt quốc gia hãm hại. Cho nên, mời anh thu hồi bộ dạng ta đây của anh lại, không phải tất cả mọi người đều sẽ bị anh dùng quyền đè chết."
Cô gần như là tuyên chiến, xác nhận anh chính là người đứng đằng sau hại cô chuyển đi nơi khác, nói không tức giận, là tuyệt đối không thể nào, mặc dù nói quang minh chính đại lẫm liệt, nhưng nghĩ đến mình liều mạng làm việc như thế, lại bởi vì một câu nói của Nhị thế tổ[1], thì bị cách chức, trong lòng của cô thật không dễ chịu chút nào.
[1] Nhị thế tổ: chỉ người có tiền, có quyền, có thế.
"Cặn bã xã hội sao? Con mọt quốc gia ư?" Sắc mặt của anh cũng đã thay đổi, góc cạnh khuôn mặt như bức tượng điêu khắc của các vị thần, tuyệt đẹp lại lạnh lùng, "Cô gái, quá tự cho là đúng rồi đấy, nhưng thật ra là đang tự chui đầu vào rọ."
Với thân phận và địa vị của anh, dám nhục mạ anh cũng không có mấy người, còn dám hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự nhẫn nại cuối cùng của anh, cô là người đầu tiên.
"Cho dù xuống địa ngục, tôi cũng sẽ kéo anh theo cùng. Nếu như anh lại dùng thủ đoạn hạ lưu, đào sâu ba thước tôi cũng sẽ tìm ra anh." Cô căm tức nhìn anh, trái lại không chịu thua kém mà thốt ra lời đe dọa.
Nói xong, cô không liếc nhìn anh thêm một cái nào nữa, dùng sức đẩy anh ra, bước xuống xe, ngay trước mặt anh, hung hăng đóng sầm cửa xe, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Hàn Dập Hạo nhìn cô gái đi chân trần đi ở trên đường cái, nhìn sống lưng gầy gò lại cao ngất của cô, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
Bước chân của cô hơi có chút chênh vênh, nhưng lại đi rất kiên định, quần áo của cô cực kỳ xốc xếch, tóc dài màu đen xõa ở sau ót, ánh đèn đường ven đường vẩy xuống ánh huỳnh quang màu cam, vẩy ở trên bóng lưng của cô, tạo nên sự tuyệt đẹp khiến tim người ta đập thình thịch, giống như cánh bướm gãy, rách nát nhưng vẫn chói lọi.
Đột nhiên ý thức được mình lại nhìn bóng lưng của cô mà xuất thần, Hàn Dập Hạo nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng, anh ngồi trở lại ghế lái, lại khởi động xe, động cơ công suất lớn phát ra tiếng "Rền" ở trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội.
Nếu như còn là cảnh sát phải không, rất tốt, vậy bổn thiếu sẽ cho cô cơ hội, để cho cô trở thành một cảnh sát tốt thực sự, cảnh sát quốc tế.
Nghĩ đến đây, Hàn Dập Hạo không nhịn được nhếch miệng lên, cô cảnh sát bé nhỏ này vốn mang đến cho anh "Bất ngờ", lần sau gặp mặt xem cô còn có ý chí cứng như sắt thép như vậy nữa hay không?
Trong đêm tối, Thẩm Tòng Thiện nghe tiếng khởi động máy của chiếc xe thể theo phía sau, chân giẫm đạp trên mặt đất lạnh băng, cảm nhận sự lạnh lẽo xâm nhập vào xương tủy, thân thể đau nhức cùng với vết thương đau buốt đều kéo tới, cô thực sự đi không nỗi, dựa vào thân cây từ từ trượt xuống.
Cô thực sự rất mệt, rất lạnh, nhưng trước sau như một, ở lúc cô cần an ủi và sự giúp đỡ, bên cạnh cô không có một ai, vì vậy, cô chỉ có thể trở nên kiên cường.
Nghỉ ngơi một lát, cô lại đứng lên, chầm chậm đi về phía trước.
Nhưng cô không biết, chờ đợi cô ở phía trước, đến tột cùng cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.