Phòng hồ sơ của đại đội cảnh sát điều tra hình sự. Đồng hồ báo thức treo trên tường kim ngắn đã chỉ tới số 12, nhưng căn phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, một cô gái lật nhanh tài liệu, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, bày giấy tờ đầy cả cái bàn dài hình vuông. "Tòng Thiện." Đột nhiên, một giọng nam thuần phát từ tính vang lên, Thẩm Tòng Thiện theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đi tới phía của cô. "Tư Hàn, sao anh lại tới đây." Cô mỉm cười với anh, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng. "Anh gọi điện cả buổi tối cũng không gọi được, gọi trong nhà của em, chú Thẩm nói em trở về đồn cảnh sát rồi, cho nên liền tới xem một chút." Lương Tư Hàn vừa cười giải thích, vừa đặt bữa ăn tối xách trong tay xuống, cởi chiếc áo khoác màu xám ra, máng lên móc áo. Lúc này Thẩm Tòng Thiện mới nhớ ra mình để quên điện thoại ở nhà, cô vội nói: "Tư Hàn, xin lỗi, lúc em đi ra ngoài không mang theo điện thoại, bận rộn thì quên mất." Lương Tư Hàn đi tới bên cạnh cô, kéo chiếc ghế ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Sau này đi đâu cũng phải nhớ gọi điện cho anh trước đấy, đừng để anh lo lắng, biết không?" "Em có thể có chuyện gì chứ." Thẩm Tòng Thiện nhịn không được cười nói. "Vừa rồi lúc anh gọi điện tới, từ trong micro nghe thấy bên kia ầm ĩ rất kịch liệt, có phải đây là nguyên nhân tối nay em không về nhà hay không?" Đối với tình hình nhà cô, Lương Tư Hàn rất rõ, cho nên lo lắng cô lại bị ấm ức. "Không phải, chỉ là em đột nhiên nghĩ tới một đầu mối mới của 'Vụ án hạ độc', cho nên về đồn tra tài liệu." Thẩm Tòng Thiện nhẹ nhàng bâng quơ nói, mặc dù cô và Lương Tư Hàn là bạn bè trai gái, nhưng ở trước mặt của anh, cô cũng không muốn đề cập tới chuyện trong nhà, coi như bị ấm ức nhiều hơn nữa, cô cũng sẽ một mình chịu đựng, nuốt vào trong bụng, không để cho anh nhọc lòng. Lương Tư Hàn biết cô không muốn nói thì nhất định sẽ không nói, cũng không ép hỏi cô nữa, đành phải chuyển chủ đề theo lời của cô: "Vừa rồi em chuyên tâm như vậy, ngay cả anh đi vào cũng không biết, có phải đã có phát hiện gì rồi đúng không." "Đúng vậy." Vừa nhắc tới công việc, hai mắt Thẩm Tòng Thiện lập tức lóe sáng, cô cầm lấy tài liệu và báo cáo trong tay, đưa cho Lương Tư Hàn, giải thích rõ nói: "Anh nhìn xem, đây là báo cáo pháp y của hôm nay, bộ pháp chứng tìm được vài thứ thức ăn thừa từ trong thùng rác nhà bếp của người chết, có đường hóa học, trứng gà, rau cải và mai ba ba, pháp y đã xác nhận mấy thứ thức ăn này trộn lẫn cùng với nhau có thể dẫn đến tử vong..." "Đợi một chút." Lương Tư Hàn nhận lấy tài liệu, đột nhiên lên tiếng ngắt lời cô. Anh lấy bữa ăn tối đặt trên bàn, mở hộp ra, đưa cháo thịt nạt trứng muối còn tỏa ra hơi nóng cho Thẩm Tòng Thiện, quan tâm mà giúp cô thổi tan hơi nóng, đưa tới bên miệng cô, dịu dàng nói: "Bận rộn một đêm, nhất định đã đói bụng, em húp hết cháo này trước, anh sẽ từ từ nghe em phân tích." Trái tim bỗng mềm nhũn, mềm mại, Thẩm Tòng Thiện cầm lấy cháo nóng, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Tư Hàn cảm ơn anh!” “Nha đầu ngốc.” Lương Tư Hàn cưng chìu mà xoa xoa tóc cô, nói: “Đây chỉ là chuyện bạn trai nên làm cho bạn gái.” “Xin lỗi, đã trễ thế này, anh còn phải tới đây với em.” Thẩm Tòng Thiện thấy anh bắt đầu xem tài liệu, biết tối nay anh cũng sẽ không đi, trong lòng một giọt nước ấm rót vào, nhưng lại rất áy náy. “nói càn gì vậy.” Lương Tư Hàn cũng không có ngẩn đầu lên, anh và Thẩm Tòng Thiện đều là một loại người, chỉ cần công việc có tiến triển mới, lập tức sẽ toàn tâm tập trung tinh thần vào đó, “Anh cũng là cảnh sát, dĩ nhiên cũng hi vọng nhanh chóng phá án, anh giúp em tiến độ cũng sẽ nhanh hơn một chút.” Ánh sáng nhu hòa vẩy xuống, Thẩm Tòng Thiện ngắm nhìn người đàn ông dựa vào bàn làm việc ở trước mắt, nhìn đường nét khuôn mặt rõ ràng của anh, cảm nhận hơi ấm trên tay cùng với hơi thở ấm áp tỏa ra từ anh, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. đã sớm không nhớ rõ có bao nhiêu cái ban đêm như vậy, khi cô đêm khuya chạy tới đồn, cố gắng dùng công việc làm tê dại chính mình thì anh đều sẽ âm thầm đi theo giúp cô, dùng lồng ngực dày rộng ấm áp của anh giúp ccoo xua tan rét lạnh đêm tối. cô đột nhiên có một loại cảm giác, thế giới này chỉ còn lại có hai người bọn họ, mà anh, chính là tất cả và duy nhất của cô. “đang suy nghĩ gì vậy, mất hồn như thế, cháo cũng sắp nguội rồi, không ăn anh sẽ phạt em viết kiểm điểm đấy.” thấy cô hồi lâu không có động tĩnh gì, Lương Tư Hàn mới phát hiện cô thất thần, không nhịn được nói đùa. “Vâng, cục phó Lương.” Thẩm Tòng Thiện cười chào một cái, chọc cho anh bật cười một trận. Ban đêm gió lạnh thấu xương, đập “lạch cạch” lên song cửa sổ, mà lúc này trong phòng lại ấm áp như ba tháng mùa xuân. “Nhìn từ thủ pháp gây án, em cảm thấy người gây án hẳn là một người có suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa tố chất tâm lý rất cao, em trực giác rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn gây án, cho nên em xem lại mấy vụ án ngộ độc thức ân của thành phố trong mấy năm gần đây, vừa rồi em lật xem rất nhiều hồ sơ cũ của mấy năm trước, rốt cuộc phát hiện tám năm trước cũng có vụ án tương tự, chỉ có điều lúc đó người bị hại không có chết, cho nên ảnh hưởng không lớn.” ……… Ngày hôm sau, văn phòng cục trưởng nảy sinh một trận cải vả kịch liệt, người bên ngoài lắng nghe động tĩnh bên trong, đưa mắt nhìn nhau, sợ tới mức nói cũng không dám nói. Sau một lúc lâu, Lương Tư Hàn vẻ mặt tức giận từ bên trong đi ra, mà ông cục trưởng già dựa vào ghế bàn, tức giận cũng không kém. “Xoạch.” một lá thư được ném ở trên bàn của Thẩm Tòng Thiện, mà cô dường như đã có chuẩn bị, cũng không quá kinh ngạc. “Anh biết?” Thẩm Tòng Thiện đứng dậy nhìn Lương Tư Hàn, giọng rất bình tĩnh. “Em đã biết rõ, còn bình tĩnh như vậy ư?” Lương Tư Hàn không hiểu hỏi. “không bình tĩnh còn cí thể làm thế nào, lệnh điều động cũng đa đưa xuống, đây là sự thật.” Thẩm Tòng Thiện nói tiếp, “Anh đừng trách cục trưởng Trương, sáng sớm hôm nay ông ấy đã tìm em nói chuyện, thật ra thì ngay từ đầu cục thị đã muốn cách chức em, cục trưởng Trương chạy lên cục thị làm ầm ĩ, thật vất vả mới thực hiện được bước này.” “Tòng Thiện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay so lại đột nhiên điều xuống khu vực Tây Đường hẻo lánh như vậy?” Lương Tư Hàn nhíu mày hỏi, anh cũng biết chuyện không có đường sống vẹn toàn, nhưng lệnh điều động này quá đột ngột, cũng quá không hợp lý, anh không hiểu, cục trưởng Trương cũng không nói rõ. “em cũng không rõ lắm.” Thạt ra thì vừa nhận được thông báo này thì cô cũng rất tức giận, suy đi nghĩ lại, trong đầu cô chỉ hiện lên một bóng dáng chính là người đàn ông tà mị và bá đạo ngày hôm qua, xem ra hẳn là anh ta giở trò trong đó, nhưng nếu như dựa vào một câu nói của anh ta có thể cách chức cô, với thận phận của cô, cho dù kháng lệnh, cũng không thể nào có phần thắng. cho nên vì không muốn làm khó cục trưởng Trương, cũng không khiến Lương Tư Hàn bị cuốn vào, cô chỉ có thể tiếp nhận. “không được, anh phải đi lên cục thị hỏi cho rõ,” Lương Tư Hàn vừa mới xoay người, đã bị Thẩm Tòng Thị kéo lại. “Tư Hàn, thật ra thì không có gì đâu, mặc dù Tây Đường hẻo lánh, nhưng cũng là khu vực trực thuộc của chúng ta, chẳng lẽ ở đó không cần cảnh sát sao? Coi như em đi rèn luyện cơ sở, làm việc ở đâu cũng là làm việc mà đúng không? Anh đừng tức giận, trong cục sắp đặt như vậy nhất định là có lý do, anh đừng là khó cục trưởng Trương.” cô khuyên giải. Lương Tư Hàn im lặng hồi lâu, anh nhìn vào ánh mắt của cô, biết cô không muốn cho anh lo lắng, chỉ có thỏa hiệp, “Vậy cũng được, qua một thời gian ngắn, anh sẽ lại nghĩ cách.” “Ừ.” cô gật đầu, ánh mắt trong veo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]