Hai ngày sau.
Hôm nay như lời Bối Bội Sam đã nói, cô sẽ ra ngoài và hẹn gặp Leo anh.
Ngồi ở một góc trong tiệm cà phê, cả hai nhìn nhau. Bối Bội Sam nhìn li nước cam của mình, cô thở dài một cái.
Thai nhi đã một lúc một lớn rồi, nhưng tương lai của cô vẫn chưa biết đi về đâu, với số dư trong tài khoản thì cô có thể tự nuôi con, nhưng sinh ra đứa bé rồi lại không cho nó một gia đình hoàn chỉnh thì...
Thật đau não, biết thế những lần đấy cô phải dùng biện pháp tránh thai để không xảy ra việc này.
" Em đang lo cho đứa bé sao?" Leo lên tiếng hỏi.
Bối Bội Sam gật đầu, đúng là Leo hiểu ý cô.
" Em thật sự không biết nên làm sao nữa..." Cô đáp.
" Không phải Sở Bách Điềm chấp nhận đứa bé này lẫn em sao? Sao em và anh ta không tổ chức hôn lễ đi " Leo hỏi thêm.
Bối Bội Sam lắc đầu.
Cô và ông chú đấy có tình yêu thật sao? Không có tình cảm đôi bên làm sao tiến đến hôn nhân được cơ chứ.
Vả lại...có nhiều chuyện thật sự rất khó nói.
Thấy cô khó xử, Leo cũng không biết mình nên làm gì cho cô, không ngờ anh chỉ mới xa cô thì Bối Bội Sam bị ép lâm vào con đường cùng như vậy.
Bây giờ không thể biết làm gì hơn, ngoài chuyện trước mắt là phải sinh đứa bé này ra...
Leo vươn tay ra, anh chạm vào má của Bối Bội Sam, vẫn mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-cua-toi-la-mot-ong-chu/2266592/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.