Sở Bách Điềm ngồi xuống ghế cười tươi như được mùa, đang đợi cô vợ xinh đẹp của mình đem đồ ăn sáng ra. Bối Bội Sam đặt dĩa thức ăn xuống bàn, nhìn anh bảo:" Mau dùng bữa sáng còn đi làm nào, thời gian qua vì em mà anh bỏ bê nhiều thứ rồi ".
Sở Bách Điềm gật đầu, đúng là thời gian cô sảy thai và dưỡng thương ở bệnh viện mọi thứ anh đều giao cho thư kí Đường giải quyết mọi việc, toàn tâm toàn lực chăm sóc và bên cạnh cô trong khoảng thời gian khủng hoảng đó.
" Vì em, anh có thể bỏ tất cả ".
Trước giờ Sở thị như là sinh mạng thứ hai của anh, thời gian qua anh dùng hết thời gian và sức lực đổ vào đó để gầy dựng ngày hôm nay, cũng vì vậy mà anh đứng đầu nhà họ Sở. Cứ nghĩ nó sẽ quan trọng nhất với anh đến cuối đời, cho đến khi cô xuất hiện, bây giờ Bối Bội Sam quan trọng với anh nhất, không có cô anh nghĩ mình không thể sống nổi nữa mất.
Cô mỉm cười, hôn lên trán anh:" Được rồi được rồi, đừng đi muộn đấy ".
" Anh là Sở tổng cơ mà?".
...
Sở Bách Điềm dùng bữa sáng xong thì rời khỏi nhà đến công ty làm việc, Bối Bội Sam đứng phía trên nhìn xe anh đang chạy khuất dần đi, cô đưa tay kéo rèm cửa lại, đưa mắt nhìn căn phòng của anh và cô.
Cô đặt tay lên bụng mình, đã hứa với lòng mình rằng sẽ cố quên đi sinh linh nhỏ trong bụng này, con xấu số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-cua-toi-la-mot-ong-chu/2266569/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.