Đám người đó liền quay lại, chuyển hướng về phía Bối Bội Sam.
" À, thì ra là bọn bây " Cô bỏ bịch đồ xuống, bình tĩnh nhìn đám người đó nói.
" Con nhãi mày chưa chết sao?" Tên cầm đầu lên tiếng.
Người đang bị dồn chân tường là Sở Bách Điềm. Thật ra là anh bị dụ đến đây.
Đám người này bắt một đứa nhỏ, sau đó đưa anh đến con hẻm này, cũng vì sự an nguy đứa trẻ kia nên anh đành làm theo lời đứa bé đó, vừa đi vào trong hẻm này thì mới biết được đám người này đã chuẩn bị phục kích sẵn.
Anh còn chưa kịp làm gì thì cô nhóc đó xuất hiện.
Đó là...vệ sĩ cũ của anh?
" Tao làm sao chết được, bọn bây làm gì xứng giết tao " Bối Bội Sam lên tiếng, cô nhìn về phía trước thì thấy Sở Bách Điềm.
Ôi mẹ nó...có cần trùng hợp vậy không?
Tránh vỏ dưa mà gặp vỏ dừa thật cmn mà.
Nhưng mặc kệ chuyện cũ đi. Cô phải giải quyết đám người phiền phức này trước đã.
" Mày muốn chết sao?".
" Tao đâu muốn chết. Người chết là chúng mày đó " Bối Bội Sam thản nhiên nói.
Bây giờ đám người này chú ý đến cô hơn là để ý đến Sở Bách Điềm, thật ra là đang đúng ý cô rồi.
" 1 2 3 4...".
Ô, thì ra gần mười tên lận sao?
" Lần này chúng mày đông hơn nhỉ?" Bối Bội Sam hỏi, cô bắt đầu giãn gân giãn cốt, đứng nhìn bọn họ.
Cô đưa mình vào tư thế phòng thủ, hít thật sâu, sau đó lên tiếng:" Nhào vô đi ".
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-cua-toi-la-mot-ong-chu/150960/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.