"Chị là cảnh sát của Tổ trọng án, nên dù là kiến thức hay kỹ năng đều giỏi hơn tôi rất nhiều, chị không cần phải sùng bái tôi." 
A Từ nghiêm túc nói, ngay cả Giản Ngôn cũng không thể phản bác, lại cảm thấy người này thiệt là cứng nhắc một cách đáng yêu. 
Không biết Hướng Dương đi tới từ khi nào, hắn đẩy Tiếu Tiếu qua một bên rồi nói bằng giọng giễu cợt: "Không nghe người ta nói gì sao? Bản thân cô là cảnh sát mà không thấy xấu hổ à?" 
Thấy A Từ không giận Giản Ngôn cũng hơi yên tâm, nhíu mày hỏi: "Tôi mời cậu uống cà phê, thế nào?" 
A Từ rất nể tình gật đầu, hai người đi tới một tiệm cà phê ở bên cạnh bệnh viện. 
Giản Ngôn cau mày khi thấy A Từ chọn một tách cà phê rang. Hắn còn nhớ hôm qua A Từ cũng uống cà phê đen, người này thật đúng là không sợ đắng mà. 
A Từ không để ý đến vẻ mặt hắn, tỉnh bơ uống một hớp lớn. Giản Ngôn nhăn mày, chợt hỏi: "Cậu không thấy đắng sao?" 
"Đắng?" Dường như A Từ có hơi ngạc nhiên, lại khẽ cười lên, "Đây cũng không thể coi là đắng." 
Nụ cười của cậu vô cùng nhợt nhạt, lại mang theo vẻ ủ rũ, làm cho Giản Ngôn hơi co rút trong lòng. Đắng như vậy mà cũng không coi là đắng, người này rốt cuộc đã ăn phải loại cay đắng gì? 
Giản Ngôn hơi lưỡng lự, nhưng vẫn không hỏi thêm. 
A Từ lại hỏi một vấn đề: "Vụ án của mẹ Chu Châu đã kết thúc rồi ạ?" 
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, kể lại quá trình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sep-chung-toi-lai-khoe-vo/618201/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.