Cậu mình có người bạn thân là người Hàn, thân đến mức ông ấy coi mình như con gái ruột trong nhà, dạy cho từng li từng tí một. Ông chú ấy hói đầu, vì thế kể cả khi ở trong nhà cũng đội mũ, đeo một cặp kính dày cộp và khi nói chuyện thì thường có cái điệu "ái sìiiiii!" rất Hàn Quốc. Họ của ông chú là Kang, người Hàn khi tôn trọng nhau thì chỉ gọi hoi thôi, nên trong những câu chuyện này chúng ta hãy gọi là ông Kang nhé.
Ông Kang có khả năng ngôn ngữ kì diệu. Hồi ấy mới sang thì mình lẫn cậu mình làm gì biết tiếng Hàn, chỉ biết mấy từ mọi người hay nói ở quán ăn thôi, lúc đi chợ thì vẫn phải chỉ trỏ và nhìn máy tính để mặc cả giá. Thế mà cứ mỗi lần cậu mình đứng ở giữa nhà hét lên "Kang ơi, đi chợ mua thịt!" Thì ông ấy vẫn có thể trả lời được là "Ok, ok... Lotte!" Lúc ấy mình chỉ biết nghệt mặt ra nhìn hai ông chú lấy xe đi chợ, mỗi người nói một thứ tiếng và cứ sau một nhịp thì cả hai cùng cười ha hả.
Hồi đó đi chợ, cậu mình vẫn sẽ tìm cách mua đồ để nấu cơm Việt Nam, nhưng đến lúc mình "đủ lớn" để đi chợ thì ông Kang bắt đầu dạy mình mua đồ Hàn, nấu cơm Hàn Quốc để ăn. Đi Lotte thì thích thật, cái gì cũng đẹp và trông ngon nhưng sẽ không vui bằng đi chợ. Chợ ở Hàn Quốc có nhiều đồ hơn, và bạn cũng sẽ phải biết mặc cả để không phải mua giá đắt quá. Hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/seoul-den-va-yeu/2153535/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.