Trong phòng bếp xa hoa, đồ vật dường như chẳng mấy khi được sử dụng, đều sáng loáng một màu inox cao cấp.
Mễ Nam ngồi co ro một góc, nhìn lên bàn thức ăn...
Cậu đói.
Trong trí óc của cậu bây giờ, chỉ mới chỉ là một đứa trẻ lên 5 lên 6. Tất cả ký ức đã trôi vuột đi hết theo từng mạch máu vỡ nát sau tai nạn xe cộ kinh hoàng ấy...
Ngay cả khi cậu cao gần 1m8, cậu vẫn tự coi mình chính là một đứa trẻ, muốn được vui chơi, muốn được ăn no, muốn được vỗ về nụ cười ngây ngô của mình..
Kim Hạ đã khác rồi.... không giống như thiên thần nữa... không phải là chị Kim Hạ của xưa nữa...
Cuộn đôi bàn chân lấm lem lại, cậu cố hít thở thật nhẹ.. vì chỉ cần gây một tiếng động lớn, có thể sẽ lại bị đánh...
Cậu không đếm được thời gian, cậu chỉ biết đã nhiều ngày không được ăn no..và, những vết thương đã đau khắp người..
Mùi bánh, mùi thức ăn thơm ngát trên bàn khiến bụng cậu sôi sục...
- Hốc đi!
Kim Hạ quẳng một miếng bánh xuống đất, ngay trước mặt cậu.
Mễ Nam vội vàng thò tay ra..
- Á!...
Tên tình nhân duỗi chân ra dẫm lên bàn tay gầy guộc của cậu:
- Liếm chân tao rồi được ăn!
Mễ Nam đói tới hoa mắt, nghe không hiểu người kia nói tức là gì, chỉ nhìn chằm chằm miếng bánh liền nuốt một ngụm nước bọt...
- .... Nam đói... cho Nam...
Tên tình nhân dùng sức di chân xuống, Mễ Nam đau đớn kêu lên:
- Á.. đau... tay..
- Đúng là không bằng con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/seo/26773/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.