Ngày hôm đó ta về bằng cách nào, lại mơ mơ màng màng bị dỗ dành mặc Phượng bào ra sao, ta đã không nhớ rõ nữa.
Chỉ có thể trách Đàn Liên quá biết cách quấn lấy người, thái độ ta vừa mềm mỏng một chút, đã trực tiếp bị hắn hôn cho quay cuồng, quên mất muốn nói gì.
Cho đến khi chiếu thư phong hậu được đưa đến trước mắt, ta mới ý thức được không ổn.
“Ta còn chưa đồng ý... chàng viết gì trên đây? Mỗi bước mỗi xa
“Muốn ta dịu dàng hiền huệ hiểu lễ nghĩa còn phải hỗ trợ Lục cung ư?”
Đàn Liên kéo tay ta: “Không, những thứ này nàng đều không cần làm.”
“Vậy chàng muốn ta làm gì?”
Nhưng tuyệt đối đừng nói mấy lời nhảm nhí như chỉ cần yêu hắn, hắn mà dám nói những lời sến sẩm như vậy, ta lập tức bỏ trốn.
“Bảo Bình cứ làm chính mình là được.”
......
Đàn Liên kể từ khi để lộ bộ mặt thật trước mặt ta, liền không còn nói những lời dỗ ngọt hay ho gì với ta nữa.
Hắn nói làm chính mình, chính là thật sự để ta làm chính mình.
Hắn đưa chiếc chìa khóa duy nhất của Quốc khố cho ta.
Lúc đó không ít triều thần đại nộ phản đối, nói ta sẽ gà mái gáy sáng, nói ta đảo ngược trời đất.
Người trước đây thích kéo ta làm bình phong, trốn sau lưng ta giả làm hoa sen trắng, lần này lại lạnh lùng nhìn các triều thần một cái, không còn ngụy trang bản thân nữa.
“Có ý kiến? Có ý kiến thì từ quan đi.”
Nếu Đàn Liên là Hôn Quân thì còn đỡ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sen-trong-binh/5076033/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.