Trước đó đứng có hơi xa, tiếng nói chuyện của Đàn Liên và những ngươi khác, ta nghe không rõ ràng.
Mãi đến khi đi đến bên cạnh hắn, ta mới nghe thấy hắn gọi đối phương là— “Cố đại nhân.”
… Là Cố Nam Chu.
Ta kinh ngạc nhìn nam nhân trước đó đứng trong bóng râm, bị che khuất dung mạo.
Cố Nam Chu là nam phụ có vai diễn nhiều nhất trong nguyên tác, dung mạo tự nhiên không tầm thường, sự kiêu ngạo giữa mặt mày khiến cả người hắn ta đặc biệt hống hách, chỉ là quá mức ngạo mạn lại có vẻ âm hiểm, thiếu đi vài phần chính khí.
Kẻ dã tâm đã trải qua trăm ngàn tôi luyện ở chốn quan trường này, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ làm trẻ con khóc thét, nhưng khí thế của Đàn Liên lại không hề kém cạnh hắn ta nửa phân.
Hào quang vạn nhân mê ư? Ta không nghĩ nhiều, hít sâu một hơi, bày ra bộ dạng gây rối vô cớ.
“Đàn Liên, đừng nói chuyện nữa! Chỗ này thật nhàm chán, ta muốn về nhà!”
Đàn Liên kinh ngạc nhìn ta một cái, thấy ta mặt đầy bực bội, lo lắng hỏi: “Bảo Bình… có phải có người bắt nạt nàng hay không?”
Cố Nam Chu bên cạnh lạnh lùng liếc ta một cái, cười nhạo: “Một phụ nhân đanh đá ngu xuẩn như thế, ai có thể bắt nạt được nàng ta chứ.”
Mỗi bước mỗi xa
Ta nén sự ngượng nghịu, bắt chước Thẩm Hoài Hoan làm ầm ĩ lên: “Đàn Liên! Chàng cũng thấy ta đanh đá đúng không! Được được được, ta biết chàng căn bản không coi trọng ta mà, chàng…”
Những lời còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sen-trong-binh/5076016/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.