Sáng hôm sau, Leo đã gặp mặt nữ gia sư. Cả Poppy và Beatrix đều viết thư kể cho anh nghe rằng đã tìm được một nữ gia sư cách đây một năm. Tên của cô ấy là cô Marks, và chúng đều thích cô ấy, mặc dù những lời mô tả đều không chỉ rõ một cách chính xác tại sao chúng lại thích một tạo vật như thế. Nhìn bề ngoài cô ấy trông mảnh khảnh và hòa nhã và nghiêm khắc. Cô ấy không chỉ giúp những cô em gái mà còn giúp cả gia đình học cách cư xử trong giới thượng lưu. Leo nghĩ kho kiến thức về giới thượng lưu này chắc hẳn là rất tốt. Cho những người khác, chứ không phải với anh. Khi nói đến cách cư xử lịch sự, giới thượng lưu có khuynh hướng đòi hỏi ở phụ nữ nhiều hơn nam giới. Và nếu một người đàn ông có tước vị và biết uống rượu kha khá, thì anh ta có thể nói hoặc làm gần như mọi thứ anh ta muồn, và vẫn được chào đón ở khắp mọi nơi. Mặc dù vì một nhát roi của số phận mà Leo phải thừa hưởng tước vị Tử tước, nhưng việc này cũng đã giải quyết được vế đầu tiên của yêu cầu. Và giờ đây sau một thời gian dài sống ở Pháp, anh đã giới hạn thói nghiện rượu của mình thành một hoặc hai ly rượu vào trước bữa tối. Điều đó có nghĩa là anh khá chắc chắn được chấp nhận ở bất cứ sự kiện ngu ngốc và đứng đắn nào ở London mà anh không hề muốn tham gia tí nào. Anh chỉ hy vọng rằng cô Marks dữ dằn sẽ cố gắng chỉnh đốn cho anh. Có vẻ sẽ vui khi làm cô ấy ngạc nhiên chút ít. Leo không còn biết gì thêm về những cô gia sư ngoài việc các cô dành thời gian cho những nhân vật buồn tẻ mong muốn có được tình yêu của một quý ngài sở hữu một trang viên trong các cuốn tiểu thuyết luôn có kết cục tệ hại. Tuy nhiên, cô Marks hoàn toàn được an toàn với anh. Vì một ít thay đổi, anh không còn hứng thú quyến rũ ai nữa. Những thú vui chơi bời phóng đãng trước đây đã mất đi sức mạnh mê hoặc được anh. Vào một lần Leo dạo chơi quanh Provence để tham quan một vài di tích kiến trúc Gallo-Roman (*),anh đã vô tình gặp một trong những giáo sư trước đây của anh ở Học viện Nghệ thuật. Cuộc gặp gỡ tình cờ đã phục hồi lại mối quan hệ trước đây của họ. Trong những tháng tiếp theo, Leo đã trải qua nhiều buổi chiều ngồi phát họa, đọc sách, và học ở xưởng vẽ hay xưởng làm của vị giáo sư. Leo đã đạt được một vài kết quả nên anh dự định sẽ tham gia vào một cuộc thử nghiệm khi giờ đây anh đã quay về lại nước Anh. *kiến trúc Gallo-Roman: kiến trúc của nước Pháp cổ dưới thời bị đế quốc La Mã cai trị (Gaul là tên gọi của nước Pháp cổ bao gồm: Pháp, Bắc Á, Bắc Hà Lan và một phần Thụy Sĩ). Khi anh đi thơ thẩn dọc theo đoạn hành lang dài dẫn đến dãy phòng của gia đình Hathaway, anh nghe thấy tiếng những bước chân vội vã. Ai đó đang chạy tới anh từ một hướng khác. Nép vào một bên, Leo đút tay vào túi quần chờ đợi. - Đến đây nào, người bạn nhỏ! – Anh nghe tiếng càu nhàu của một người phụ nữ - Mày lớn hơn chuột đó! Khi tao tóm được mày, tao sẽ xé ruột mày ra! – Giọng nói khát máu không hề giống một quý cô tí nào. Thật thất kinh. Leo thấy cực kỳ thích thú. Những bước chân đến gần hơn… nhưng chỉ có một trong số họ. Ai trên trái đất này mà cô ta có thể theo đuổi chứ? Việc đó nhanh chóng trở nên rõ ràng là cô ta không phải đang đuổi theo một “ai đó” mà là một “thứ gì đó”. Thân hình lông lá, trơn tuột của một con chồn sương vừa chạy vừa nhảy dọc theo hành lang khi miệng đang ngoạm chặt thứ gì đó xếp nếp. Không nghi ngờ gì việc mọi vị khách trong khách sạn sẽ loạn hết cả lên khi nhìn thấy một loài động vật có vú ăn thịt nhỏ bé chạy vùn vụt về phía họ. Tuy nhiên, Leo đã sống nhiều năm với lũ động vật của Beatrix: chuột ló đầu ra trong túi anh, thỏ con trong giày, nhím Âu tình cờ lang thang qua bàn ăn. Mỉm cười, anh quan sát con chồn sương nhanh chóng lướt qua anh. Người phụ nữ đến ngay sau đó, một mớ váy áo màu xám sột soạt khi nàng chạy sát phía sau con vật. Nhưng nếu váy áo của một quý cô không được thiết kế để làm thứ gì đó, thì đó chính là để di chuyển một cách dễ dàng. Vướng phải những lớp vải xếp chồng lên nhau, nàng sẩy chân và ngã xuống cách Leo một vài yard (**) . Cặp kính đeo mắt bay sang một bên. Leo bước về phía nàng ngay lập tức, quỳ xuống sàn sau khi lách qua một mớ lộn xộn tay chân và váy áo. **yard: đơn vị đo lường của anh, 1yard = 0.914m - Cô có bị đau không? Tôi cảm thấy chắc chắn là có một người phụ nữ ở đâu đây… à, cô đây rồi. Bình tĩnh, nào. Để tôi… - Đừng động vào tôi – nàng đớp lại, đánh anh bằng tay mình. - Tôi không động vào cô. Đó là, tôi chỉ đang động vào cô với… ow, chết tiệt… với ý định giúp đỡ. Mũ của nàng, một cái mũ nhỏ bằng len buộc dây trang trí rẻ tiền, đã rơi xuống che khuất mặt nàng. Leo xoay xở kéo nó lên lại đầu nàng, suýt nữa thì dính phải một cú đấm đột ngột vào cằm. - Chúa ơi. Cô ngừng vùng vẫy một chút được chứ? Lộn xộn ngồi dậy, nàng nhìn chằm chằm vào anh. Leo bò tới tìm cặp kính và quay lại đưa nó cho nàng. Nàng vồ lấy nó mà không thèm nói lời cảm ơn nào. Nàng là một người phụ nữ mảnh khảnh, có vẻ lo âu. Một người phụ nữ trẻ với đôi mắt nheo lại lóe ra tâm trạng không tốt. Mái tóc nâu sáng được kéo ra phía sau bằng một thứ như dây thòng lọng khiến Leo phải nhăn mặt khi thấy nó. Ai đó hẳn sẽ hy vọng có những đặc điểm khác để đền bù… một đôi môi mềm mại chẳng hạn, hay là một bộ ngực đẹp. Nhưng không, chỉ có cái miệng lạnh lùng, bộ ngực bằng phẳng, và đôi má hốc hác. Nếu Leo có lúc nào đó bị buộc phải ở cạnh nàng… mà, cảm ơn trời đất, không bao giờ có… anh chắc sẽ phải bắt đầu bằng cách vỗ béo nàng trước. - Nếu anh muốn giúp đỡ – nàng nói lạnh lùng, móc cặp kính vào tai mình – bắt lại con chồn sương đáng ghét đó cho tôi. Có lẽ tôi đã làm nó đủ mệt để anh có thể chạy theo đè nó xuống đất. Vẫn quỳ trên mặt đất, Leo liếc nhìn con chồn sương đã dừng lại cách đó mười yard và đang quan sát hai người họ với đôi mắt sáng to tròn. - Tên của nó là gì? - Dodger. Leo hút sáo nhỏ và tặc lưỡi vài cái – Đến đây nào, Dodger. Mày đã gây ra đủ rắc rối vào sáng nay rồi đó. Mặc dù tao nghĩ là tao không thể chê trách mày vì… nịt bít tất của phụ nữ à? Đó là cái mày đang ngậm đúng không? Người phụ nữ quan sát, sửng sốt, khi cơ thể dài thoòng của con chồn luồn lách về phía Leo. Kêu chút chít một cách bận rộn, Dodger bò lên đùi anh. - Anh bạn tốt – Leo nói, vuốt ve bộ lông bóng mượt. - Sao anh làm như vậy được? – người phụ nữ bực mình hỏi. - Tôi có cách riêng đối với động vật. Bọn chúng xem tôi như là đồng loại ấy. Leo cạy dải dây buộc và đăng ten xếp nếp ra khỏi những cái răng dài phía trước. Nó dứt khoát là một cái nịt bít tất, nữ tính một cách tuyệt đẹp và không thực tế. Anh cười chế giễu với người phụ nữ khi đưa nó lại. - Không nghi ngờ nó là của cô – Dĩ nhiên là anh thật sự không nghĩ vậy. Anh cho là cái nịt bít tất thuộc về ai đó khác kia. Thật là không tưởng khi nghĩ rằng người phụ nữ nghiêm túc này có thể mặc thứ gì đó quá phù phiếm như thế. Nhưng khi anh thấy hai má người phụ nữ trẻ đỏ lên, anh nhận ra nó thật sự là của cô. Thật đáng ngạc nhiên. Anh làm điệu bộ với con chồn đang nghiêng người thư giãn trên tay anh và nói - Tôi thấy con vật này chắc không phải thuộc về cô phải không? - Không, nó là của một trong những người mà tôi trông nom. - Cô có vô tình là một gia sư không vậy? - Không liên quan gì đến anh. - Bởi vì nếu cô thật sự là một gia sư, thì một trong những người cô trông nom đó chắc chắc là cô Beatrix Hathaway rồi. Nàng cau có – Làm sao anh biết được. - Em gái tôi là người duy nhất mà tôi biết dám mang một con chồn ăn trộm nịt bít tất vào khách sạn Rutledge. - Em gái anh? Anh cười với khuôn mặt ngạc nhiên của nàng - Quý ngài Ramsay, sẵn sàng giúp đỡ. Và cô chính là cô Marks, nữ gia sư phải không? - Vâng – nàng thì thầm, lờ đi bàn tay anh đưa ra cho nàng. Nàng đứng dậy mà không cần giúp đỡ. Leo nổi lên ham muốn chọc tức nàng khó cưỡng lại được. - Thật hài lòng làm sao. Tôi đã luôn luôn muốn quấy rầy nữ gia sư của gia đình. Lời bình luận hình như đã chọc nàng điên tiết hơn dự tính. - Tôi đã biết về danh tiếng của anh như một kẻ sát gái rồi, quý ngài của tôi à. Tôi không tìm thấy lý lo gì để buồn cười về chuyện đó cả. Leo không nghĩ rằng nàng tìm thấy lý do để buồn cười trong bất cứ chuyện gì. - Danh tiếng của tôi vẫn còn mặc dù tôi đã vắng mặt hai năm ư? – Anh hỏi, dùng giọng nói ngạc nhiên một cách vui sướng. - Anh tự hào về nó lắm à? - Ồ, tất nhiên rồi. Thật dễ dàng để có một tiếng tăm tốt đẹp… cô gần như không phải làm gì cả. Nhưng để kiếm được một tiếng xấu… vâng, phải mất một vài cố gắng. Một cái nhìn chòng chọc khinh bỉ cháy bừng qua mắt kính. - Tôi thật xem thường anh – nàng thông báo. Quay gót lại, nàng bỏ đi. Leo theo sau, mang theo con chồn sương - Chúng ta chỉ vừa mới gặp nhau mà. Cô không thể xem thường tôi cho đến khi cô thật sự biết về tôi được. Nàng lờ anh đi khi anh theo sau nàng đến dãy phòng của nhà Hathaway. Nàng lờ anh đi khi anh gõ cửa, và nàng lờ anh đi khi họ được người hầu gái mời vào. Có một cuộc xung đột đang diễn ra trong dãy phòng, mà dường như không hề làm anh ngạc nhiên khi xét đến đây chính là dãy phòng của gia đình mình. Không khí bị lấp đầy bởi những lời nguyền rủa, cảm thán, và tiếng càu nhàu của một cuộc đọ sức bằng tay chân. - Leo? – Beatrix xuất hiện từ phòng khách chính và nhanh chóng bước về phía họ. - Beatrix, em yêu quý! – Leo rất ngạc nhiên vì những khác biệt của em gái mình sau hai năm rưỡi - Xem em đã trưởng thành như thế nào rồi này… - Vâng, đừng để ý – cô bé nói không kiên nhẫn, vồ lấy con chồn từ tay anh - Hãy vào đó và giúp anh Rohan đi! - Giúp anh ta làm gì vậy? - Anh ấy đang cố ngăn Merripen không giết chết bác sĩ Harrow. - Đã thế rồi à? – Leo hỏi ngây ra, và chạy nhanh vào phòng tiếp khách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]