-Nếu không có gì thì tao về lớp.
Cô đứng dậy bỏ đi trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Hắn chạy theo gọi cô í ới:
-Khoan đã, Lăng Uyên tao chỉ an ủi mày thôi mà, chờ đã
-Câu đấy mà là an ủi sao? Cái câu đó tao chẳng cần, đi mà an ủi người yêu mày í
Cô tức giận quay lại nói mấy câu rồi quay người đi tiếp. Thấy cô bỏ đi hắn khó hiểu, thở dài tự nhủ:
-Mình có nói gì sai sao? Câu an ủi của mình đầy tình cảm vậy mà.., khó hiểu thiệt
Ở sau cái cây gần đó, một hình bóng con gái xinh đẹp với ánh mắt tức giận, tay nắm thành quyền nhìn về phía cô đang khuất dần, gằn giọng nói:
-Được lắm, Lăng Uyên xem cô còn có thể giữ được bạn thân của mình nữa hay không
Cô không về lớp mà đi thẳng về nhà. Trên đường về cô dừng chân một chút nhìn vào trường Huyễn Vân. Đó là nơi mà người cô thương nhất đang học, cô tự hỏi:" Giờ cậu ấy sao rồi? Có hay bị bắt nạt không? có còn yêu cô ấy không? Cậu còn nhớ tôi không..." Hiện giờ cô có rất nhiều câu về người đó. Dù biết là vô vọng nhưng vẫn hy vọng được gặp người đó một lần nữa. Cô quay người đi về nhà.
Vừa ngồi xuống ghế, tiếng reo điện thoại vang lên, hắn nhắn:
Vương Bạch Hàn:[ê]
Vũ Lăng Uyên:[j]
Vương Bạch Hàn:[giận à]
Vũ Lăng Uyên:[uk]
Vương Bạch Hàn:[Bị bọn nó hại ak?]
Cô thấy nó quan tâm tới cô liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-mai-la-ban-than/2130073/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.