Cả thế giới là một chuỗi thức ăn khổng lồ. Cá lớn nuốt cá bé, cá bé thì lại ăn tôm, đó không chỉ là quy luật tự nhiên mà còn là quy luật sinh tồn của xã hội loài người. Cách mà lúc trước Trần Ly Sinh đối xử với Tô Niệm Dao và cách mà hôm nay Tô Niệm Dao đối xử với Sở Thiên Thiên là hoàn toàn giống nhau, chẳng có gì khác.
Đây là lần đầu tiên mà Sở Thiên Thiên tới phòng ký túc xá của Tô Niệm Dao. Căn phòng vốn dĩ hai giường thì giờ đây chỉ có đơn độc một chiếc giường của Tô Niệm Dao. Gần đây trong trường có lời đồn là hai người đang cãi nhau, có vẻ là thật. Trên bàn có mấy chai bia thanh đảo, những chiếc vỏ chai xanh lá dưới ánh mặt trời vậy mà trông thật ảm đạm, lạnh lẽo. Một cái bật lửa chưa kịp cất đi, một cái gạt tàn màu nâu và vài lọ thuốc nhỏ màu trắng đổ trên mặt bàn. Tất cả như một bức tranh sơn dầu, trực tiếp kích thích thần kinh của Sở Thiên Thiên.
Tô Niệm Dao kéo một cái ghế ra ngồi xuống, cô nhìn Sở Thiên Thiên đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô. Cô liếc mắt nhìn những món đồ lộn xộn trên bàn, gõ gõ mặt bàn, kéo lại ý thức của người đối diện:
"Bạn Sở......một năm trước chúng ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau?"
Sở Thiên Thiên lo sợ trả lời: "À ừ...chắc là vậy!!" Thật ra thì cô nhớ rất rõ cuộc nói chuyện cách đây một năm, cũng vào một ngày hè nóng bức, cô hãm hại Đường Cẩm lại bị Tô Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-khong-yeu-cau-nua/1773905/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.