Chủ nhật, mưa dầm không ngớt. Bầu trời như bị xé toạt thành một cái khe, nước mưa cứ từ đó trút xuống liên tục, gió gào thét va vào bên ngoài cửa sổ. Ầm ầm ầm. từng âm thanh ngắn nhưng chát chúa, như hối thúc, như giục giã.
Tô Niệm Dao đứng trên ban công nhìn tấm màn mưa bên ngoài cửa sổ, một chiếc xe màu đen đang từ từ rẽ vào; cánh cửa xe mở ra một người đàn ông với bộ vest đen phẳng phiu, giày da láng cóng bước ra khỏi xe, trong tay ông ta cầm một cây dù lớn màu đen. Phong cách của nó giống như từ thập kỉ trước, tẻ nhạt, buồn chán.
Cô xoay người bước vào phòng cầm một cây dù, mặc một cái áo khoác đen mà bình thường cô không hay mặc, đi xuống cầu thang, ngay lúc vừa đẩy cửa ra cô gặp phải người đàn ông kia.
Ông ta giũ những giọt nước đọng trên cây dù, trên người ông ta đầy mùi khói thuốc trong làn mưa tạo thành một thứ mùi thối nát, sa đọa. Ông ta nhíu mày, dường như không có ý định nhường đường cho cô.
"Lâu lâu mới về nhà được một lần, giờ này mày còn muốn đi đâu?" Khuôn mặt rắn rỏi cương nghị của ông ta đầy vẻ bất mãn không vui, giờ đây càng thêm cáu kỉnh bực bội.
"Đi lên lầu. Mỗi ngày chỉ biết gây rắc rối cho tao."
Tô Niệm Dao không nghe lời ông ta nói, cô đi về trước hai bước, khuôn mặt tối tăm ảm đạm như một ngày mưa, lúc nào cũng lạnh căm.
"Tao đang nói chuyện với mày đó, mày có nghe hiểu lời tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-khong-yeu-cau-nua/1773898/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.