Tô Niệm Dao bị đánh thức bởi chương trình phát thanh buổi sáng của trường. Thứ âm nhạc giàu tính dân tộc xuyên thấu ký túc xá, triền miên dai dẳng, kéo mọi kẻ ngủ mơ ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ với tốc độ nhanh chóng mặt.
Phía bên giường của Đường Cẩm, chăn gối được xếp gọn gàng ngăn nấp, một chú gấu nâu với cái đầu tròn trịa, bộ lông xù bằng nhung mềm mại, cực kỳ dễ thương. Tô Niệm Dao uể oải ngáp một cái, cô đứng lên rời khỏi giường, mang dép lê đi tới bên cửa sổ. Cửa sổ vừa mở, ánh mặt trời ấm áp miễn cưỡng chiếu vào trong gian phòng.
Chủ nhật là một ngày thích hợp để ngủ nướng. Tô Niệm Dao thầm nghĩ, tối hôm qua cô và Đường Cẩm tâm sự gần như cả đêm, cũng chẳng biết là bắt đầu từ đề tài nào, cả hai chỉ nói chuyện phiếm, kỳ thực nói đúng hơn là một người không ngừng nói và một người im lặng lắng nghe. Đường Cẩm tánh như trẻ con, ôm gấu ngồi trên giường, hào hứng nói không ngừng, trời càng lúc càng tối nàng lại càng tỉnh táo chẳng có chút dấu hiệu buồn ngủ nào cả, cho đến rạng sáng cô đành phải không thể nào không cắt dứt những định hướng tương lai mà nàng đang nói, sau đó hối thúc nàng đi ngủ. Đèn bàn chiếu sáng một góc phòng, ánh đèn nhu hòa, hai người thì thầm nhỏ to, không khí cực kỳ bình yên.
"Trễ lắm rồi, cậu đi ngủ đi kìa." Tô Niệm Dao liếc mắt nhìn cái đồng hồ báo thức, thấy ai kia vẫn thờ ơ không chịu nghe lời, cô buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/se-khong-yeu-cau-nua/1773896/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.